Chương 17

Cận Ngạn đùa nghịch máy ảnh, đưa ống kính nhắm ngay Ngụy Sanh nói: “Đầu tiên chụp vài tấm cận cảnh, cho em tìm cảm giác trước đã.”

Ngụy Sanh ngồi trên giường nghe hướng dẫn rồi làm theo, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Bàn tay mềm nâng lên hai vυ" rồi ép chúng vào nhau. “Xoa núʍ ѵú của em làm nó hưng phấn cương lên.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, vươn hai ngón tay không ngừng xoa, trong màn hình thấy rõ thịt vυ" nổi lên ửng hồng, núʍ ѵú nhanh chóng dựng thẳng hết sức mềm mịn, thỉnh thoảng còn run rẩy động lòng người, cảm giác bên dưới truyền đến cảm giác ướŧ áŧ quen thuộc. Cô gái vô thức cọ cọ trên giường rồi khẽ rên nho nhỏ.

Nhìn khuôn mặt nhiễm đầy du͙© vọиɠ của cô, Cận Ngạn khẽ hài lòng gật đầu, không cắt ngang động tác của cô, kiên nhẫn chờ cô chuẩn bị rồi dặn dò cô nâng vυ" bày ra đủ loại biểu tình và động tác để chụp.

“Ngồi lên ghế, tách chân ra đặt trên tay vịn, đưa tay để ra sau ghế.” Cận Ngạn hướng dẫn tư thế ngồi cho Ngụy Sanh, đưa hai chân cô cố định lên những sợi dây treo trên vách tường.

Ngụy Sanh cảm giác hai chân mình bị tách ra thành một đường thẳng tắp. Cô nhìn Cận Ngạn đang cúi người ngồi xổm trước mặt giơ ống kính ra chụp tiểu huyệt hơi mở không ngừng, vừa thẹn vừa hưng phấn nên tiểu huyệt lúc mở lúc đóng, rung động chảy ra chất nhầy trong suốt, lấp lánh vô cùng dâʍ đãиɠ.

Cận Ngạn cảm thấy hứng thú, lấy từ trong tủ ra kẹp mỏ vịt, anh thong thả đợi bôi trơn rồi đưa vào trong huyệt điều chỉnh góc độ vừa quan sát thần sắc của cô, phát hiện cô thoáng nhíu mày chứ không đau, xem ra nhờ việc dạy dỗ đã có hiệu quả.

Cô có cảm giác dưới thân hoàn toàn bị mở ra, cảm giác dị vật nhét vào lạnh lạnh như đang nhắc nhở cô, nơi bí ẩn nhất trên người triển lãm trước mặt anh, vẫn cảm thấy thẹn nên cô đưa tay che hai mắt lại phát hiện không biết từ khi nào hai tay bị trói sau ghế, đành cắn môi ngập ngừng nói, “Anh, anh Ngạn, em, em xấu hổ quá, đừng làm nữa được không?”

Anh lại hứng thú kí©h thí©ɧ hoa môi mở ra, hoa hạch đã sung huyết bèn nửa cười nửa không, “Nhưng mà cơ thể em lại rất thích, Sanh Sanh thẹn thùng đáng yêu quá!”

Ngụy Sanh nhìn bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của anh, nội tâm càng thầm thấy hưng phấn. Cô khó nhịn mà khẽ thở gấp, lần đầu tiên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu cảm do tìиɧ ɖu͙© mang lại, cô không từ chối mà còn nghênh đón anh: “Anh Ngạn, em cảm thấy lạ lắm. Bên dưới còn ngứa hơn, muốn gãi ~”

Cận Ngạn xoa nắn hoa hạch, lúc nhẹ lúc mạnh, ánh đèn chiếu vào huyệt thụt mấp máy cực nhanh, biết cô sắp đến, anh bèn gia tăng tốc độ sờ hoa hạch.

“Ưm ~ a ~ sướиɠ quá …” Hoa hạch bị xoa nắn sướиɠ quá, cảm giác như bay lên mây, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, đột nhiên ý nghĩa cô trống rỗng, cơ thể căng chặt, lần đầu tiên trong 16 năm cô biết cao trào.

Cô gái nhỏ của cuối cùng cũng hiểu rõ, Cận Ngạn vui mừng: “Thoải mái không? A Sanh?” Cô gái nhỏ gật đầu rồi đáp lại, “Đây là sung sướиɠ, chỉ có anh mới có thể làm cho em sướиɠ như vậy ~ về sau sẽ càng thích hơn, có chờ mong không?”

Không đợi cô gái trả lời, Cận Ngạn giơ máy ảnh về phía hoa huyệt đang cao trào chụp thêm vài tấm. Tiếp tục ở tư thế này, anh chụp dáng vẻ kiều mỵ của cô sau cao trào.

“Nghỉ ngơi sao rồi?” Cận Ngạn thay cô mát xa tay chân có chút cứng đờ. Ngụy Sanh yêu kiều cọ cọ trên đùi anh, miễn cưỡng trả lời: “Đỡ hơn nhiều rồi, anh Ngạn, kế tiếp chúng ta chụp cái gì?”

Vỗ vỗ mông của cô, Cận Ngạn trả lời: “Những bức ảnh cận cảnh không tồi. Tiếp theo là chụp ít ảnh toàn thân. Em ngồi vào sô pha bên cửa sổ đi, đầu gác lên thành ghế, hai chân vắt lên thành ghế kia.”

Nằm theo tư thế anh nói, Cận Ngạn chớp mắt mấy cái rồi cười nhìn vào ống kính anh giơ lên. Ánh đèn ấm áp chiếu lên cơ thể bóng loáng, hai tay che trên vυ", tư thế uốn cong lại làm u cốc của cô như ẩn như hiện làm cho người ta thấy đẹp không sao tả xiết.

Cận Ngạn si mê xoa đầu cô rồi bày ra đủ tư thế, đứng, ngồi, nằm nghiêng, nửa quỳ, mặc quần áo. Mỗi tư thế đều thể hiện vẻ ngây ngô lại phong tình thẹn thùng hết sức hoàn mỹ.

Buổi chụp ảnh chân dung nhanh chóng kết thúc, Ngụy Sanh thay một bộ quần áo kỳ lạ. Trên vai và eo được quấn một dải lụa màu xanh lam được thắt lại thành một cái nơ, trước ngực là một dải ruy băng chữ thập, dưới eo là số 6, giống như dán hai chữ 16 trên người cô vậy.

“Chu môi lên, đưa tay hôn gió một cái, đúng rồi, tián qī” [1]

“Tián qī”

[1] 田七 /tián qī/: Khi đọc chữ qi miệng sẽ giãn ra như đang cười, lúc mọi người chụp hình hay nói cười lên, tiếng anh là Cheese ấy ^^

“Hoàn mỹ, bức ảnh cuối cùng sẽ dùng làm ảnh bìa cho bộ ảnh 16 tuổi của em. Về say hằng năm anh sẽ đặt làm riêng quần áo có số tuổi rồi làm mặt bia ảnh để em có thể quan sát thay đổi của chính mình.”

“Hôm nay em có vui không?” Cận Ngạn ôm lấy Ngụy Sanh, cởi đồ trên người cô đùa bỡn, cảm nhận cơ thể mềm mại, cô thỉnh thoảng rêи ɾỉ, dưới thân dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều, chỉ có thể hổn hển nói: “Vui lắm! Em sẽ không quên những chuyện trải qua ngày hôm nay, cảm ơn anh Ngạn.”

“Ngoan nào. Đó là việc anh nên làm.”

Sau đó hôn nhẹ lên cái trán đầy mồ hôi mỏng của cô, Cận Ngạn dụ dỗ: “Sanh Sanh đã 16 tuổi cũng xem như sắp trưởng thành, có thể làm chuyện khoái hoạt, ngày mai anh sẽ bắt đầu súc ruột để mở rộng khai phá cúc huyệt của em. Còn hoa huyệt phía trước vẫn phải bảo dưỡng, nếu em làm tốt thì anh nghỉ phép dẫn em ra ngoài chơi, nếu không thì chỉ có thể ở nhà.”

“Em nhất định sẽ làm tốt!” Cô gái nhỏ hứa hẹn chắc nịch dù không biết ngày mai mình sẽ thật sự làm gì.