Chương 19

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái thì hiện tại Ngụy Sanh đã 17 tuổi. Trải qua một năm mở rộng, cộng thêm rèn luyện và hai năm tập yoga và khiêu vũ thì cơ thể của cô bây giờ rất khác so với tuổi 16: mảnh mai, với đường cong hoàn hảo, nước da trắng nõn, mịn màng, cơ thể trắng bóc không lông, đẹp như chạm ngọc.

Vυ" đã lớn đến cup C rồi, nhờ tác dụng của bộ đồ chỉnh hình mà hai vυ" cao và thẳng, hình dáng hoàn hảo, quầng vυ" hồng hào xinh xắn (có dùng qua thuốc giảm nhạt sắc tố), hai núʍ ѵú hồng cỡ hạt đậu phộng điểm xuyết trên cặρ √υ" trắng như tuyết, như quả hồng mai trên tuyết, xinh đẹp động lòng người.

Hoa huyệt và cúc huyệt cũng lộ ra màu hồng phấn, trông ngon lành hơn vì không có lông che lấp. Mà cơ thể cô đã trở nên nhạy cảm hơn, trước đây phải xoa nắn âm đế hay chạm vào tiểu huyệt thật lâu mới có thể chảy nước, bây giờ chỉ cần vuốt ve làn da của cô đã làm cô run rẩy, cơ thể hưng phấn.

Sau một năm tập luyện để nong ra, cô đã quen với cảm giác dị vật trong cơ thể, mỗi lần thay đồ và tắm rửa, cô còn cảm thấy trống rỗng, dịch tiết tăng nhanh và rất muốn có thứ gì đó lấp đầy hai lỗ nhỏ của mình; mà hai huyệt đã có thể miễn cưỡng nuốt được côn ŧᏂịŧ to của Cận Ngạn.

Sau một năm chờ đợi, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch, sau khi chụp chân dung và dùng bữa tối dưới ánh nến, Cận Ngạn ẩn ý nói với cô gái khỏa thân ngồi đối diện: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của cô, khoảng cách 18 tuổi cũng đã gần. Lúc đó chúng ta sẽ kết hôn, tức là 365 ngày nữa, thời gian rất eo hẹp, các khóa học tiếp theo sẽ khó hơn, có thể sẽ kiểm tra mức độ chấp nhận của em, nếu em từ chối hay cự tuyệt thì thời gian không chỉ bị trì hoãn mà thậm chí không thể kết hôn, vậy nên Sanh Sanh cố lên nha!”

Ngụy Sanh rất căng thẳng, không nghĩ ra được khóa học nào sẽ khiến cô từ chối, vì vậy cô chỉ có thể kiên định bản thân: “Anh Ngạn, đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức để không làm anh thất vọng!”

“Ngoan lắm. Những lời tiếp theo rất quan trọng, em phải chú ý, giai đoạn cuối của khóa học sắp bắt đầu, anh muốn hỏi ý của em lần cuối, nếu em đồng ý, chương trình học sắp tới thậm chí là cả đời không thể từ chối, cho nên em phải suy nghĩ kỹ, biết chưa?”

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Ngụy Sanh gật đầu chờ anh nói.

“Đêm nay, anh sẽ chính thức tiến vào trong cơ thể của em, đương nhiên chỉ có cúc huyệt, hoa huyệt sẽ dành cho đêm tân hôn, nhưng sau khi anh khai phá nơi đó thì về sau em không có quyền sử dụng cúc huyệt nữa. Không chỉ là cúc huyệt mà sau đêm tân hôn cả hoa huyệt cũng vậy, dù nơi đó là của em nhưng lại thuộc về anh, điều này khiến việc dựa dẫm trong quan hệ càng gần hơn.”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô gái, Cận Ngạn giải thích thêm: “Cúc huyệt sẽ thuộc về anh có nghĩa là về sau em không có quyền sử dụng cúc huyệt, mặc kệ vì lý do gì, dù là vệ sinh hay bài tiết hay kɧoáı ©ảʍ đều phải trải qua sự đồng ý của anh, không chỉ cúc huyệt mà tiểu huyệt cũng vậy. Thậm chí cả cơ thể của em, cảm xúc của em, việc bài tiết của em đều do anh khống chế. Anh nói như vậy, em có đồng ý không?”

Giật mình trước cảnh tượng do Cận Ngụ Đình miêu tả, Ngụy Sanh có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là một loại trấn an và hưng phấn, thật ra cũng có chút xúc động, mình thật sự không bình thường, cô thầm châm chọc. Nhưng mà, nếu theo lời anh nói cũng thật sự không tệ, dù sao tâm ý của anh thì cô đã sớm quen trong 2 năm chung sống. Nếu bị khống chế có thể cho anh cảm giác an toàn mà cô cũng hạnh phúc thì có gì phải từ chối chứ?

Nghĩ một hồi, Ngụy Sanh nghiêm túc nói: “Anh Ngạn, em có thể.”

“Em nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi ạ!”

“Không hối hận?”

“Không hối hận!”

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Ngụy Sanh, Cận Ngạn hiếm khi bật cười to: “Quả nhiên, chúng ta là trời sinh một đôi.”

Anh bế cô gái lên giường, mở hai chân ra, Cận Ngạn tháo nút cắm sau huyệt, nơi đó đã có kích thước xấp xỉ như côn ŧᏂịŧ của anh. Nhờ thời gian luyện tập hiển nhiên có ích, cúc huyệt nhanh chóng co rút nhìn không giống như từng bị nhét vào. Bên dưới trống rỗng, cúc huyệt co rút thèm khát, cô khó nhịn vặn vẹo mông đầy yêu kiều, “Anh Ngạn, khó, khó chịu quá … Ha … Ưm …”

Ấn hai chân cô gái lêи đỉиɦ đầu, cô gái bị gập người lại, tứ chi mềm mại thực hiện động tác này một cách dễ dàng, toàn bộ thân dưới hướng lên trần nhà, chân cô gái cố định ở hai bên người, Cận Ngạn ngồi xổm phía trước cúc huyệt lấy ra côn ŧᏂịŧ vốn đã cứng như sắt chảy ra chất nhờn đâm về phía lỗ cúc.

Cúc huyệt so với tưởng tượng còn tuyệt hơn nhiều, tường thịt mềm mại bọc chặt lấy gậy thịt như có vô số bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bóp, Cận Ngạn kiềm lại ý định bắn tinh, chậm rãi cử động.

Ngụy Sanh không thể động đậy, chỉ có thể thụ động cảm giác được côn ŧᏂịŧ đang tiến vào trong cô, gậy thịt còn nóng hơn rất nhiều so với nút cắm, cảm giác rõ sự sống tiếp xúc với da thịt không gì sánh được, cô yên lặng co rúm đến khi gậy thịt hoàn toàn vào trong, “Ưm … Sướиɠ quá … Anh Ngạn tuyệt quá … Ưm … A …”

Cảm giác được cô gái đã ổn hơn, Cận Ngạn tăng tốc độ, lại bắt đầu co thắt, mỗi lần đều chọc toàn bộ vào, hai túi trứng cũng dập vào cúc huyệt vang lên tiếng bốp bốp không ngớt, chất nhầy quanh cúc huyệt đã bị đánh thành bọt trắng mà cô gái dường như không thể chịu nổi nữa: “Ưm … Chậm lại… Nhanh quá… A … Không thể chịu được nữa” Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể tăng nhanh: “Ưm, không được … Em … Em muốn ra …”

“Không được, chờ anh, cùng nhau tới.” Anh bắt đầu chạy nước rút lần cuối cùng, cảm giác được cúc huyệt đột nhiên co thắt lại, biết cô gái sắp đạt cực khoái, anh thả lỏng tinh quan rồi bắt đầu phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào trực tràng khiến cô trực tiếp đạt cực khoái. Cảm giác thoải mái mạnh mẽ khiến cô mất lý trí trong chốc lát, khi tỉnh lại, cô phát hiện hai chân của mình đã bị người đàn ông ôm lấy bên hông, mà côn ŧᏂịŧ nửa mềm trong cơ thể lại cương cứng.

Cô rêи ɾỉ theo động tác của Cận Ngụ Đình, có vẻ như đang khóc thút thít, lại như động viên, cô không nhịn được đưa tay lên ngực vuốt ve, nhưng bị Cận Ngạn kéo lại rồi đặt hai tay cô gái hai bên sườn. Những ngón tay thon dài của anh nắm lấy hai bầu vυ" và nhào nặn mạnh mẽ, còn dưới thân cũng chậm rãi 9 nông 1 sâu.

Qυყ đầυ chạm vào một khối thịt mềm làm cả người cô run lên: “Không … Đừng đâm vào đó … A ~”

“Thì ra đây là điểm mẫn cảm của Sanh Sanh.” Sau đó, anh mạnh mẽ chọc vào khối thịt kia, cô gái thích quá càng tiết ra nhiều dịch ruột hơn, ga trải giường bên dưới ướt đẫm một mảng lớn, cảm thấy mình có ý muốn bắn, Cận Ngạn không dùng kỹ năng của mình mà hung hăng thọc mạnh vào.

Cô gái bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng làm run rẩy, đầu óc trở nên trống rỗng và ngất xỉu, khi tỉnh dậy, cô thấy cơ thể mình đã được lau sạch sẽ, cô đang nằm trong vòng tay của Cận Ngạn. Mà anh đang chơi đùa vυ" của cô, còn hai huyệt lại bắt đầu chảy nước, mông bị côn ŧᏂịŧ thô cứng chọc, cô không dám nhúc nhích, Cận Ngạn bèn thở dài: “A Sanh không kiên nhẫn gì cả, anh cũng không dám dùng quá sức, lần này anh không tận hứng, về sau em cần luyện tập chăm hơn.” Ngụy Sanh ngượng ngùng gật đầu.

Lật người cô gái lại, Cận Ngạn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả đã chuẩn bị từ từ đút vào cúc huyệt của Ngụy Sanh: “Đây là dươиɠ ѵậŧ thiết kế theo kích thước của anh, tác dụng không khác mấy so với nút cắm kia, nhưng dươиɠ ѵậŧ này do anh kiểm soát, có thể em không thể cảm nhận được những khác biệt đâu, sau này em sẽ hiểu.”

Dươиɠ ѵậŧ này dài hơn của Cận Ngạn một chút, khi đưa nó hoàn toàn vào trong cúc huyệt cô gái cảm thấy ruột của mình như bị đâm thẳng vào bụng, may là nó tương đối mềm và không ảnh hưởng đến cử động của cô. Cảm giác ngoại vật xâm lấn quen thuộc khiến cô thở phào, cảm giác trống rỗng ở phía trước khiến cô có chút không chịu nổi, đột nhiên, cô cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể mình bắt đầu rung lên, mất cảnh giác, cô vô thức ôm lấy đùi Cận Ngụ Đình rồi vùi mặt vào bụng anh thở hổn hển.

Cận Ngạn nhìn một màn này liền bị kí©h thí©ɧ. Anh điều chỉnh tư thế, thuần thục nhét côn ŧᏂịŧ vào miệng cô gái không khỏi co rút: “Anh vừa chỉnh lại một chút, chỉ cần em ở cạnh anh thì côn ŧᏂịŧ giả sẽ rung lên mà khoảng cách càng gần thì càng rung mạnh, cho nên Sanh Sanh phải quen với kɧoáı ©ảʍ này đi, anh cần cơ thể em vẫn luôn duy trì sự hưng phấn càng có lợi cho bước tiếp theo của kế hoạch.”

Căn bản, Ngụy Sanh không nghe được Cận Ngạn đang nói gì. Hai miệng nhỏ đồng thời bị làm mà kɧoáı ©ảʍ quá nhiều làm cô không thể nghĩ gì nữa, cô chỉ có thể đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà thôi.