Chương 20

Ngụy Sanh bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trong cơ thể đánh thức, cô bối rối mở mắt ra đã thấy Cận Ngạn đang ngồi bên cạnh giường, côn ŧᏂịŧ giả trong cúc huyệt đang rung động kịch liệt, mô phỏng theo chuyển động của côn ŧᏂịŧ ra vào làm cô cao trào rất nhanh, nhưng dươиɠ ѵậŧ mô phỏng trong cúc huyệt vẫn không giảm đi tần suất rung động, vì quá mức kí©h thí©ɧ mà cô không ngừng rêи ɾỉ.

Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Cận Ngạn, dường như không đạt được ý định ban đầu là khống chế cúc huyệt, anh suy tư một hồi, cầm điện thoại lên bắt đầu điều chỉnh thông số, không lâu sau, vật kia dừng lại, vừa mới cắm vào Ngụy Sanh đã muốn đạt cực khoái lại bị dừng làm cô không thể đạt được cực khoái có chút không hài lòng, cô muốn đưa tay xuống bên dưới kéo dài cao trào lại bị anh ngăn cản nắm lấy hai tay, cũng không tránh được bèn khó chịu xoay người, khó nhịn làm nũng, “Anh Ngạn, khó chịu quá, em … Em muốn … Ngứa quá …”

Cận Ngạn không chút động lòng, nắm chặt lấy tay Ngụy Sanh, dừng động tác của cô lại, chờ cô bình tĩnh lại với ánh mắt nghiêm nghị. Không biết đã qua bao lâu, Cận Ngạn cảm thấy cơ thể nhỏ trong tay rốt cuộc không còn giãy dụa nữa, biết cô rốt cuộc đã bình phục, anh nghiêm túc nói: “Sanh Sanh, em còn nhớ ngày hôm qua đã hứa với anh những gì không?”

Ngụy Sanh bị dọa, nhưng vì cơ thể đang khó chịu muốn được cao trào, tâm trí cô trống rỗng. Cô hoảng loạn lắc đầu, không hiểu vì sao tự nhiên Cận Ngạn lại nghiêm túc như vậy, cẩn thận hỏi: “Anh, anh Ngạn, em làm gì sai hay sao ạ? Em không nhớ mình làm đã làm gì sai cả, anh nhắc nhở em với.”

Ngụy Sanh sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng hiếm có của Cận Ngạn, vì cô vừa mới khôi phục sự khó chịu chưa đạt đến cao trào, đầu óc cô trở nên trống rỗng bèn lắc đầu ngán ngẩm, không hiểu tại sao Cận Ngạn lại nghiêm túc như vậy, cẩn thận hỏi: “Anh, Anh Ngạn, có phải em làm sai gì không, em nghĩ không ra, anh nhắc em được không?”

Cận Ngạn không có gì ngạc nhiên, dù sao đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, thật sự không thể trách cô, nói đến đây anh không hề suy nghĩ thấu đáo, mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh khiến anh vô cùng khó chịu. Anh hít một hơi thật sâu tự kiềm chế, trong lòng khống chế giọng điệu của mình nhấn mạnh từng chữ: “Ngày hôm qua em đã giao quyền kiểm soát cúc huyệt của em cho anh, nhưng hôm nay em đạt cực khoái không có sự cho phép của anh, thậm chí còn không có sự cho phép của anh đã muốn tự thủ da^ʍ, em không giữ lời hứa.”

Ngụy Sanh toát mồ hôi lạnh, nhớ lại vừa rồi mình làm cái gì, hình như là làm cái gì cũng không thể khống chế, theo bản năng của con người mà thôi, cô có chút tủi thân và có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến hai năm qua bị khống chế sâu sắc, Cận Ngạn càng ngày càng kiểm soát, cô không phải không hiểu rõ, nhưng cô muốn bị khống chế, điều này khiến cô cảm thấy mình được yêu, cho dù là loại tình yêu này trong mắt người thường cũng rất khó chấp nhận. Trước đây cô rất thoải mái khi bị kiểm soát, nhưng lần này, sự kiểm soát cắt ngang kɧoáı ©ảʍ khiến cô khó chịu, cô muốn từ chối sao?

Cô ngập ngừng nói: “Anh Ngạn, nhưng sự gián đoạn vừa rồi khiến em rất khó chịu. Anh cứ phải kiểm soát như thế này sao?”

Nhìn tâm trạng thay đổi trên gương mặt của cô gái nhỏ, Cận Ngạn cân nhắc kỹ lưỡng suy nghĩ của cô: “Em không muốn bị anh quản chế bởi vì em không thoải mái sao? Nhưng không thể lúc nào cũng thoải mái được. Vì nhu cầu của chương trình học, đôi khi em cũng cần phải như vậy, có biết không?”

“Tại sao?” Ngụy Sanh khó hiểu, cảm thấy ấm ức hỏi.

Cận Ngạn nghiêm túc: “Bởi vì điều này sẽ khiến em nhớ tới anh cả về thể xác lẫn tâm lý, và vâng lời anh, em không muốn bị anh điều khiển sao? Em không cần phải lo lắng về việc mặc gì, ăn uống, chơi đùa hay thậm chí phải lo lắng bài tiết cùng du͙© vọиɠ mỗi ngày, em chỉ cần nghe lời anh, không phải muốn anh quan tâm nhiều như vậy sao? ”

Ngụy Sanh xấu hổ, cô sợ hãi trước cảnh tượng Cận Ngạn miêu tả, cô vẫn giữ tính cách độc lập sao? Suy nghĩ bèn hỏi ra thắc mắc.

“Trên thực tế, sau này em sẽ không có tính cách độc lập. Chỉ có thể sống nhờ lời nói của anh mà dựa vào anh. Anh biết chuyện này không bình thường, nhưng chỉ có như vậy mới là tình yêu anh muốn. Về sau hai ta là vợ chồng, em có biết truyền thống của nhà họ Cận cả đời chỉ có một người vợ, nếu em muốn độc lập thì bây giờ còn kịp, nhưng em nghĩ đi 15 năm trước em sống độc lập có vui như 2 năm qua không?”

Nhớ lại khoảng thời gian cô không ở bên anh, Ngụy Sanh thành thật lắc đầu, đúng vậy, cuộc sống trước đây của cô dường như cũng không được hạnh phúc. Cô chán ghét mọi chuyện do mình quyết định, giao tất cả cho anh, mình chỉ cần dựa vào anh, nghe lời anh là được.

Cũng không … Quá đáng sợ lắm: “Anh Ngạn, sau này anh có làm em buồn không?”

“Ngốc quá, anh thương em còn không kịp, sao có thể làm em buồn được? Anh cam đoan với em sẽ khiến em vui vẻ, trời sinh chúng ta một cặp xứng đôi vừa lứa mà.” Cận Ngạn dở khóc dở cười.

“Cho nên việc khó chịu không chấp nhận được sao? Về sau chuyện cao trào không phải do em định đoạt, mà là anh.”

Ngụy Sanh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không tin vào khả năng khống chế của chính mình, vừa rồi là em phản ứng theo bản năng, em nên làm gì đây?”

Cận Ngạn nghiêm túc nói: “Anh hiểu rồi, bây giờ có hai phương pháp, một là khi ngủ cùng anh, anh có thể ôm em, nhưng chúng ta chưa kết hôn, không thể ngủ chung. Vì thế chỉ còn cách: trói em lại, khiến em không thể nhúc nhích.”

“Như vậy em không ngủ được thì làm sao?” Ngụy Sanh lo lắng hỏi.

“Nếu quen với nó, em có thể chìm vào giấc ngủ. Cơ thể em không chỉ phải quen với cảm giác tự do phơi bày, mà còn với sự trói buộc cảm xúc. Cơ thể em nhất định phải làm quen với cảm giác này, cho nên ban đầu hơi khó chịu, em phải cố vì anh, được chứ?”

Nhìn vào đôi mắt đen tuyền thâm thuý lại mong chờ của Cận Ngạn, Ngụy Sanh đỏ mặt, ngập ngừng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Vâng, anh Ngạn.”

Cận Ngạn xoa đầu Ngụy Sanh cổ vũ, trìu mến hôn lên mi tâm, sau đó ôm cô đi tắm rửa súc ruột. Sau khi tắm lại thuần thục nhét nút cắm khuếch trương vào, lần nữa cầm dươиɠ ѵậŧ giả cắm vào cúc huyệt của Ngụy Sanh.

Cảm nhận được cúc huyệt khẽ rung động, cùng một luồng hơi nóng xuyên qua hai huyệt, thân thể Ngụy Sanh vốn đã hưng phấn, cô sốt ruột hỏi: “Anh Ngạn, cái này có thể tắt được không? Thật khó chịu.”

Anh nhẹ nhàng xoa nắn vυ" của Ngụy Sanh để trấn an, Cận Ngạn lấy ra một bộ nội y lạ lùng. Áo bra trong suốt, trong mυ"ŧ ngực có nhiều điểm kỳ lạ nhô lên, thoạt nhìn như một loại khoa học kĩ thuật gì đó. Qυầи ɭóŧ cũng trong suốt, bên trên là silicon sờ khá mềm, vô cùng thoải mái.

Sau khi mặc nội y lên người Ngụy Sanh, Cận Ngạn lấy điện thoại ra bấm vài nút. Ngụy Sanh thấy trên ngực mình run lên, di chuyển xung quanh ngực cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy và trống rỗng khắp người. Muốn gãi nhưng khi đưa tay sờ ngực thì cảm thấy có một lớp vỏ cứng, qua bề mặt trong suốt nhìn hai bầu vυ" của mình bị biến dạng bởi những điểm kia mà sờ không được, cảm giác này khó chịu vô cùng.

Cô ngập ngừng muốn chạm vào lỗ hoa, nhưng cũng đυ.ng phải lớp vỏ cứng rắn, cô muốn cởi áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ ra, nhưng phát hiện chúng dường như mọc trên cơ thể cô, không có dấu vết gì cả cũng không thể cởi.

Như để trừng phạt cô muốn cởi bỏ chúng, đột nhiên chỗ căng phồng trên ngực cô và dươиɠ ѵậŧ giả trong cúc huyệt càng tăng cường rung động, điều này kí©h thí©ɧ cô đột nhiên mềm nhũn gục trên người Cận Ngạn, không có được sự thỏa mãn nên cô tội nghiệp nhìn anh, “Anh Ngạn, em khó chịu quá, muốn … Muốn cao trào.”

Cận Ngạn ôm cô, đặt tay lên ngực cô, nhào nặn cứ như không có lớp áo bra. Ngụy Sanh quá kinh ngạc, chần chờ đưa tay lên ngực mình mới phát hiện cô vẫn đang chạm vào một lớp vỏ mỏng cứng, Cô hoàn toàn không thể chạm vào ngực mình, sau khi thử vô số lần, cô bỏ cuộc và tò mò hỏi: “Anh Ngạn, bộ đồ lót này lạ quá, tại sao bộ đồ lót này dường như không tồn tại khi anh chạm vào em? Và làm thế nào để cởi nó ra?”

Cận Ngạn cười nhẹ, bóp chặt đầṳ ѵú Ngụy Sanh, lại chạm vào hoa huyệt, không hề cảm thấy rào cản, rồi mỉm cười giải thích: “Đây là vật liệu phân tử di truyền vô hình mới được nghiên cứu trong năm nay, có thể tiến vào trong gene con người. Khi tiếp xúc với gene phù hợp, nó sẽ phân hủy thành phân tử, ngược lại sẽ tạo thành một màng nhiệt trong suốt, có thể chống đạn, rất tiện cho cô gái nhỏ như em, cũng không biết là lấy vật liệu quan trọng như vậy làm nội y cho em, đám chuyên gia kia thấy được sẽ có tâm trạng gì đây. Lần khác anh sẽ dẫn em đi gặp bọn họ, chắc chắn thấy thành quả họ sẽ rất ngạc nhiên.”

Ngụy Sanh mờ mịt, vô thức hỏi: “Vậy sau này em phải cởi nó ra như thế nào? Đi vệ sinh thì phải làm thế nào? Có thể tháo mã gene không?”

Cận Ngạn lắc đầu: “Loại gene này được thêm vào khi vật chất được tạo ra, nó không thể thay đổi sau khi vật chất hình thành. Về phần đi vệ sinh, đây quả thực là một vấn đề, bởi vì anh quá kích động nên đã quên mất làm sao gỡ ra, để anh liên hệ người phụ trách.”

Sau khi nói xong, anh gọi video trên đồng hồ của mình trước mặt cô, ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác trắng xuất hiện trong phòng, khí chất nghiêm nghị và khuôn mặt đẹp trai, anh không kiên nhẫn nhìn Cận Ngạn nói: “Có gì nói mau đi, chốc nữa tôi còn phải nghiên cứu thí nghiệm.”

Cận Ngạn cũng không tức giận, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, kéo Ngụy Sanh đến trước mặt giải thích: “Đây là vị hôn thê của tôi, Ngụy Sanh, anh nên biết tài liệu P4 mà anh đã nghiên cứu trước đó đã được làm thành đồ lót và mặc trên người. Làm thế nào để cởi nó ra đây?”

Người đàn ông nghiêm nghị tên Hàn Mặc nhìn Ngụy Sanh rồi nhìn Cận Ngạn không nói nên lời: “Vật liệu quan trọng như vậy đã mặc lên người Đầu óc úng nước à? Về phần cởi ra như thế nào, tôi không biết, dù sao cũng đang đến giai đoạn nghiên cứu làm đồ quân sự, chưa nghĩ đến việc cởi ra, tự anh nghĩ đi, lần sau gặp mặt nhớ mặc đồ cho em gái kia, mà vật liệu này không có tính năng đổi màu đâu.” Nói xong cúp điện thoại, hình ảnh biến mất.

Ngụy Sanh sững sờ một lúc lâu, sau đó bừng tỉnh rồi hét lên một tiếng, cô đỏ bừng mặt đánh Cận Ngạn: “Anh Ngạn, anh nghĩ gì vậy? Để em lõα ɭồ trước mặt người lạ, qυầи ɭóŧ cũng cởi ra, bây giờ làm sao đây, xấu hổ chết mất, huhuhu.” Nói xong cô cũng bắt đấu khóc.

Sau đó Cận Ngạn mới nhận ra vừa rồi anh quên mặc quần áo cho Ngụy Sanh vì vội vàng, trong lòng thầm mừng vì Hàn Mặc thích đàn ông. Nhìn cô gái nhỏ đang khóc không kìm được, anh dở khóc dở cười ôm lấy cô, một tay vỗ nhẹ vào lưng, một tay vuốt ve huyệt nhỏ và cúc huyệt: “Sanh Sanh ngoan, lần này là lỗi của anh không nói trước với em, em rất xinh đẹp, không cần xấu hổ, vừa rồi người kia chỉ thích đàn ông, lần sau anh sẽ bàn bạc với em, về phần qυầи ɭóŧ, ừm, quả thật tạm thời không thể cởi ra, xin lỗi em, chẳng qua anh nghĩ ra một cách.”

Ngụy Sanh nghe nói có cách, cô cũng không còn oán giận mà vội vàng hỏi: “Cách gì ạ?”

Cận Ngạn hiếm khi ngượng ngùng nói: “Anh sẽ nói bọn họ tối ưu hóa vật liệu này, có thể sẽ mất một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, em chỉ có thể ở bên cạnh anh càng nhiều càng tốt, còn nói cho anh biết khi nào em muốn đi vệ sinh, thì anh sẽ mở chỗ bài tiết cho em. Để vật liệu không chặn đường tiết niệu, còn làm thế nào phải đợi đến lúc đó mới biết. Rốt cuộc, phạm vi cảm biến của vật liệu này còn khá lớn, không chừng tình huống còn tốt hơn so với chúng ta tưởng tượng.”

“Sẽ phải mất bao lâu ạ?” Hốc mắt Ngụy Sanh hồng hồng hỏi.

“Vì là một loại vật liệu mới nên việc tối ưu hóa có thể mất vài năm. Đó không phải là vấn đề lớn. Dù sao, chúng ta luôn bên cạnh nhau mà.” Anh an ủi nói.

“Nếu em muốn đi vệ sinh ở trường, anh không có ở đó thì phải làm sao?”

Cận Ngạn hôn lên trán Ngụy Sanh đầy ẩn ý nói: “Sanh Sanh, thật ra đây chỉ là một bài kiểm tra, sau này thân thể của em sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của em nữa, vậy nên buổi sáng em có thể thừa dịp đi vệ sinh khi anh vẫn ở đó, buổi tối anh về lại đi vệ sinh, giữa trưa chủ nhật cũng có thể, anh đã đặt giờ đi vệ sinh, sau này em phải cẩn thận việc ăn uống, bằng không anh sẽ không giúp em, nếu anh biết em vi phạm tiểu trong quần, anh sẽ trừng phạt.”

Ngụy Sanh không vui vì mình phải trả giá cho sai lầm của anh Ngạn, nhưng cô đã hứa với anh rồi, trước tiên thích ứng cũng tốt bèn bất đắc dĩ gật đầu, “Đã biết ạ, anh Ngạn.”

Cận Ngạn hài lòng với sự nghe lời của Ngụy Sanh, Cận Ngạn liếc nhìn thời gian: “Được rồi, đã đến giờ ăn sáng rồi, chúng ta đi ăn đi, sau bữa sáng em có thể đi vệ sinh, sau đó chúng ta sẽ đến nước Z xem show.”