Chương 21

Các nữ diễn viên xinh đẹp đi về phía trước sân khấu trong bộ váy tinh tế dưới ánh đèn sân khấu làm đám đông trong bóng tối chăm chú theo dõi chương trình hàng năm, ngoại trừ hai người ở hàng ghế đầu.

Hàng trước sát bậc sân khấu, góc chiếu đèn chiếu vào để hàng ghế không quá tối, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ưu nhã đang nhìn chằm chằm vào sân khấu, mà bên cạnh anh là một cô gái nhỏ có vẻ mặt đỏ bừng nhìn anh, muốn nói lại thôi, cứ lặp lại mãi, sau đó Ngụy Sanh cũng không nhịn được nữa, giật mạnh ống tay áo của người thanh niên, thấy người thanh niên không phản ứng. Cô bèn dán lại gần người thanh niên và thì thầm, “Anh Ngạn, em muốn đi tiểu, anh có thể đưa em đi tiểu không?”

Thiếu niên cười thầm, lúc nãy cố ý cho cô uống nhiều nước chỉ đợi giây phút này, anh đưa tay chuyển hai chân cô gái nhỏ ôm vào người, anh đưa tay vuốt váy sờ vào chiếc túi rỗng được gắn vào đùi rồi nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, em có nhớ những gì anh đã nói với em sáng nay không?”

Nhớ lại sáng nay, Ngụy Sanh đỏ mặt bèn xấu hổ gật đầu.

Lúc ăn sáng hôm nay, Ngụy Sanh phát hiện ra sữa sáng nay là sữa dâu yêu thích của cô, tuy rằng vẫn có mùi giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh Ngạn, nhưng thật sự so với mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước ngon hơn nhiều, vì vậy cô không thể không uống hai ly, lúc định uống ly thứ ba thì Cận Ngạn ngăn cô lại: “Sanh Sanh, hôm nay em không uống được nữa. Chúng ta sẽ đến chỗ đông người. Anh không thể đưa em đi đi tiểu ở nơi công cộng.”

Nghĩ đến nội y không thể cởi ra, Ngụy Sanh muốn khóc không ra nước mắt, cô bực bội gật đầu, bèn theo Cận Ngạn đến sân bay phía sau biệt thự, vừa định bước qua ngưỡng cửa, nhưng bị Cận Ngạn ngăn lại, Cận Ngạn bóp lấy núʍ ѵú trên ngực, nhặt quần áo ngoài cửa lên, “Mặc quần áo vào, em không muốn mặc quần áo đi ra ngoài sao?”

Cô giơ hai tay lên, trong lòng than thở: Không phải là không muốn, chỉ là quên mất, Cận Ngạn giúp Ngụy Sanh mặc vào tay áo, kéo khóa trước rồi cầm điện thoại lên bấm. Ngụy Sanh cảm thấy rung động ở cúc huyệt nhỏ dần, chưa kịp hỏi han, Cận Ngạn đã nói: “Hôm nay em đi xem biểu diễn, đã tắt độ rung xuống thấp nhất rồi, em cảm giác thế nào?”

Ngụy Sanh ăn ngay nói thật: “Hơi ngứa và cảm thấy trống trải một chút, nhưng không sao, trước đây em đã quen cũng thoải mái.”

“Vậy được, hôm nay chỉ ở mức độ này thôi.”

Vì không để Ngụy Sanh mất khống chế, Cận Ngạn thường giảm độ rung, điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô, nhưng lần này cô ra ngoài nên anh chỉnh thấp hơn mọi ngày, nhìn cô uống sữa bò trước mặt, hài lòng gật đầu.

Ngụy Sanh đang ngồi trên máy bay, trên bàn cà phê có một cốc sữa dâu nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt và béo ngậy, cô liếc nhìn Cận Ngạn đang chăm chú đọc sách, phát hiện anh không hề để ý. Cô cẩn thận cầm lên và lén uống thêm một ngụm nữa. Cứ như vậy uống hết một ly sữa …

Máy bay đã sớm đến quốc gia Z. Ngụy Sanh nhìn Cận Ngạn lấy ra một cái ống và chiếc túi mảnh mai từ tủ bên cạnh, chưa kịp hỏi thì đã bị bế đến ghế sô pha, hai chân dang rộng ra, cô ngượng ngùng nhìn anh hỏi, “Anh Ngạn, anh đang làm gì vậy?”

“Em uống nhiều sữa như vậy, nếu không nhịn được một lúc anh lại không tiện đưa em đi vệ sinh. Nên anh suy nghĩ sẽ nhét ống thông cho em trước. Em có thể đi tiểu tùy thích, muốn uống gì cũng được, anh cũng không hạn chế, hoặc nếu em không muốn bị cắm ống thì phải nghe anh chuyện ăn uống, sau này cũng vậy nhưng không thể tự do đi tiểu.”

Sáng nay cô không đi vệ sinh nên chắc không nhịn được, cô có thể ăn uống thoải mái bèn chọn đặt ống thông tiểu mà không cần suy nghĩ.

Với cảm giác hơi ngứa ran của dị vật, Ngụy Sanh cố gắng đi vài bước nhưng không thấy gì bất thường, chiếc túi chắc chắn và không bị rơi ra nên cô lại cầm một ly sữa dâu lên và uống một cách vui vẻ …

Nghĩ đến đây, gương mặt của cô càng đỏ hơn, hình như cô đã uống rất nhiều sữa nhưng lúc nào cũng không uống đủ, không biết tại sao, lúc này cô đang nhìn vào sàn catwalk và đám đông cách họ không xa , ngay cả khi cô đi tiểu vào trong túi đựng nướ© ŧıểυ, cho dù những người đó không nhìn rõ, cô cũng không thể đi tiểu, nhưng cô nhịn đến khó chịu chỉ có thể cầu cứu Cận Ngạn.

Cận Ngạn kéo khóa váy kéo khóa váy của cô, và toàn bộ phần dưới của cô gái nhỏ bị ánh sáng sân khấu chiếu vào, cô hoảng sợ thầm nhìn anh, anh thở dài, “Đừng xấu hổ, bọn họ không thấy rõ đâu, em xem trừ những người mẫu kia thì có thể thấy ai?”

Ngụy Sanh ngập ngừng nhìn khán phòng bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen mơ hồ không nhìn rõ thứ gì, nhưng giọng nói của bọn họ rất gần, khiến cô lại bối rối.

Cận Ngạn hiểu rằng cô gái nhỏ có quá ít kiến thức nên giải thích, “Đèn sân khấu này là một loại công nghệ mới có thể chiếu lên mỗi ghế ngồi, chỉ cần em không tiến lại quầng sáng thì sẽ không thấy rõ người ta, cho nên đừng đến gần.”

Ngụy Sanh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ý muốn đi tiểu lại nổi lên, cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi Cận Ngạn đáng thương nói: “Anh Ngạn, giúp em, em muốn đi tiểu.”

Cận Ngạn liền nói: “Anh có thể giúp em bằng cách đi tiểu ở đây.” Ngụy Sanh gật đầu và vặn vẹo một cách khó chịu. Cận Ngạn nhẹ nhàng mò ống thông bằng một tay và véo âʍ ѵậŧ bằng bằng tay còn lại để buộc cô thả lỏng. Một lúc sau, cô cảm thấy chất lỏng nóng hổi chảy qua ống thông và đi đến túi đựng nướ© ŧıểυ, Cận Ngạn ngừng gảy ống thông, quay lại trêu chọc đầṳ ѵú của cô gái, chiếc lưỡi to lớn không ngừng quét qua miệng cô gái, ngăn cản tiếng rêи ɾỉ của cô.

Chờ cô tiểu xong, Ngụy Sanh đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và mềm mại trong vòng tay của Cận Ngạn, anh thay túi đựng nướ© ŧıểυ mới, lấy dươиɠ ѵậŧ giả trong lỗ cúc ra, cắm trực tiếp côn ŧᏂịŧ của mình vào bắt đầu nhấp.

Tranh thủ lấy hơi, Cận Ngạn đút hai ngón tay vào miệng cô gái, bắt chước tư thế giao hợp, phối hợp với tiết tấu ở cúc huyệt, bàn tay to kia không ngừng nhào nặn đầṳ ѵú, cô gái thích đến mức không nói nên lời. Cảm giác với sự ra vào của côn ŧᏂịŧ trong lỗ cúc cùng với tiếng thở dốc bị kìm hãm của thiếu niên, cơn ngứa ngáy vừa rồi cuối cùng cũng dừng lại, cô thoải mái rêи ɾỉ, không khỏi co rút lại lỗ cúc khiến thiếu niên gầm gừ không chịu nổi, anh bóp mạnh mông cô gái để cô quỳ rạp trên mặt đất rồi nhịn xuống cảm giác muốn bắn, “Thả lỏng chút, da^ʍ phụ.”

Bị kí©h thí©ɧ bởi lời nói nói dâʍ đãиɠ của anh, cơ thể trắng nõn và mềm mại của cô như ửng lên màu hồng nhạt, với vòng eo hạ xuống, cặp mông cao và cặρ √υ" đẹp đong đưa nằm gọn trong lòng bàn tay của chàng trai. Thật sự rất đẹp, anh nhìn cảnh đẹp mình bày ra mà hưng phấn vô cùng bắt đầu chặng nước rút cuối cùng.

Âm nhạc trong chương trình bóp nghẹt giọng hát của họ, và các người mẫu vẫn duyên dáng thể hiện trang phục mới. Ai có thể ngờ rằng những người dưới kia đang làm gì?

Ngụy Sanh chỉ cảm thấy Cận Ngạn sắp xuất tinh, mông cô nâng lên cao hơn để ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào sâu trong trực tràng, nửa phút sau, khi Cận Ngạn rút côn ŧᏂịŧ ra, cô liền co rút lỗ cúc, không để một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào chảy ra, cảm giác được Cận Ngạn đưa dươиɠ ѵậŧ giả vào cúc huyệt, cô cẩn thận mở ra cúc huyệt, từng chút một nuốt vào.

Sau khi xác nhận dươиɠ ѵậŧ giả được cắm vào, Cận Ngạn điều chỉnh lại các thông số, Ngụy Sanh cảm nhận được sự trướng đầy và rung động quen thuộc, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của cô, Cận Ngạn rất vui mừng, “Sanh Sanh sợ bị phạt vậy sao? Bảo bối, tuy rằng bị phạt mấy lần, nhưng anh nghĩ lúc đó em rất thích, không phải sao? ”

Ngụy Sanh tức giận nói: “Em vẫn thích dùng bữa với mùi vị của anh Ngạn hơn. Mấy ngày nay em thèm như vậy, trên người cũng ngứa ngáy, sao anh có thể nhìn ra em thích thú?”

Hiếm khi thấy cô gái nhỏ giận dữ, vì vậy Cận Ngạn đã xoa nắn ngực cô trấn an, “Vậy thì Sanh Sanh phải biểu hiện thật tốt, nhưng làm sai vẫn sẽ bị phạt.”

“Hôm nay chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hôm nay em có vui không?” Cô gái nhỏ đỏ mặt, vùi đầu vào cổ thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Rất thoải mái.”

Cận Ngạn dỗ dành, “Sau này chỉ nghe lời anh, anh dẫn em đi chơi, đừng sợ ~”

“Dạ!”