Chương 24

Vào đêm trước ngày cưới, Cận Ngạn đã đưa Ngụy Sanh về nhà và nhanh chóng quay trở lại phòng để bật máy quay theo dõi trong phòng cô, cái này đã đặt từ rất lâu rồi.

Ngụy Sanh đã 3 năm không gặp cha mẹ nên không có cảm giác gì, dù gì thì trước khi gặp Cận Ngạn, cả nhà đã cùng nhau ăn tối trong đêm giao thừa, sau đó hai người sống trong thế giới riêng của bọn họ, đó cũng là lý do khiến cô muốn có một người chồng toàn tâm toàn ý.

Nhìn thấy sự thay đổi lớn lao của cô, cha mẹ cô vô cùng xúc động, mẹ cô bước tới nắm lấy tay, xoa đầu cô và bắt đầu dạy dỗ vài thứ trước khi kết hôn. Cô cố nén cảm giác không ổn khi bị chạm vào, kiên nhẫn nghe lời mẹ nói nhưng tâm tư bay tới anh, không biết bây giờ anh đang làm gì, cô nhớ anh quá.

Sau bữa tối, Ngụy Sanh không chịu nổi nữa bèn bất đắc dĩ nói: “Con về phòng trước để chuẩn bị ngày mai bị kết hôn, cha mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Cha mẹ cô nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm khái, quả là con gái lớn không thể giữ được, gả đi cũng tốt, bọn họ càng có thời gian cho cuộc sống của mình hơn, hai người nhìn nhau cười rồi cùng vào phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Ngụy Sanh vào trong phòng cởϊ áσ khoác và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh. Khẩn cấp cầm lấy di động gọi cho anh, lại bị anh cúp máy. Cô lại gọi lại bị anh cúp, cô tủi thân ngửi ngửi áo sơ mi của anh, lại lấy từ trong bao ra một cái áo trải trên giường, lại gọi cho anh vẫn bị cúp. Hốc mắt cô đỏ lên, anh sao vậy, sao không nghe máy?

Cận Ngạn nhìn cô gái nhỏ đang buồn bã trong màn hình, nhất thời mềm lòng, bèn cất giọng nhắc nhở cô: “Sanh Sanh, theo lý thuyết đêm nay chúng ta không thể gặp như vậy về sau chúng ta mới có thể bạc đầu răng long, nếu em nhớ anh có thể ngửi áo sơ mi của anh, ngoan nào, ngày mai em sẽ trở về mà, đi ngủ sớm đi, bảo bối của anh.”

Ngụy Sanh mới nhớ ra phong tục ở đây, nghe xong giọng nói của anh xong, cô cảm thấy ổn định hơn rất nhiều, muốn đi tắm nhưng lại nhớ anh đi vắng, cô cởϊ qυầи áo định đi ngủ thì đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh, nhớ ra mình chưa được bài tiết. Cô cầm điện thoại di động lên nhắn tin xin phép mình có thể đi không, anh hài lòng nhìn cô gái trong màn hình rồi trả lời, “Được, lúc trước anh đã cắm ống tiểu cho em rồi.”

Ngụy Sanh nghĩ thầm: “Mình không muốn tiểu vào qυầи ɭóŧ đâu, dù cái quần này có được làm bằng chất liệu đặc biệt đi nữa.” Sau khi được Cận Ngạn đồng ý, Ngụy Sanh làm theo hướng dẫn để đưa ống dẫn tiểu vào, nhanh chóng tiểu ra. Sau đó ném túi đựng vào thùng ra, dọn dẹp sạch sẽ. Ngụy Sanh thay một cái túi mới rồi mới đi rửa mặt.

“Nhưng mình không muốn đi tiểu trong qυầи ɭóŧ, mặc dù qυầи ɭóŧ này được làm bằng chất liệu đặc biệt.” Sau khi được phép, cô học theo cách của anh để đẩy ống tiểu, và ngay sau đó nướ© ŧıểυ đã được thải ra ngoài. Sau khi cất dọn sạch sẽ rồi ném nó vào thùng rác, cô lại đổi một cái túi mới, lại xin phép anh đi rửa mặt.

Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đang gối đầu lên quần áo của anh ngủ, trong lòng anh mềm nhũn, cô thuộc về mình anh, ỷ lại vào anh, thật sự chờ mong đến hôn lễ ngày mai.