Chương 25

Đám cưới diễn ra trên một hòn đảo tư nhân gần đó. Ngụy Sanh nắm tay cha cô và từ từ tiến đến Cận Ngạn bên cạnh cha xứ. Cuối cùng cô cũng sẽ kết hôn với anh Ngạn!

Nhìn Ngụy Sanh mặc chiếc váy cưới dài chạm đất, Cận Ngạn tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay Ngụy Sanh, hôm nay là một ngày quan trọng, để tránh mọi việc có thể xảy ra, hôm qua anh đưa Ngụy Sanh đến rút nút cắm ra. Ngửi được mùi hương thuộc về Cận Ngạn đã làm Ngụy Sanh ướŧ áŧ, hai huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhanh chóng làm ướt tất chân, may là váy cưới dài.

Chống lại sự trống vắng, Ngụy Sanh lắng nghe lời tuyên bố của vị cha xứ và nghiêm trang trả lời: “Con bằng lòng”. Cận Ngạn cũng làm vậy, hai người trao nhẫn, trong tiếng vang lên của chuông lễ đường, hai người rốt cuộc đã thành vợ chồng.

Tiếp khách xong, cuối cùng cả hai cũng trở về phòng trên đảo. Cận Ngạn gấp gáp đến mức lột sạch chiếc váy cưới phức tạp của Ngụy Sanh, thỏa mãn nhìn chiếc tất ướt đẫm, “Bây giờ Sanh Sanh đã thành một da^ʍ phụ, anh thích em lúc nào cũng chảy nhiều nước như vậy, đã chuẩn bị tốt chưa?”

Không đợi câu trả lời của Ngụy Sanh, Cận Ngạn không kịp cởϊ qυầи áo của mình, mà hôn Ngụy Sanh rồi bế cô lên giường. Không cần màn dạo đầu, Cận Ngạn đút côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt mà mình đã mơ tưởng bấy lâu, nó chặt hơn nhiều so với dự đoán, khi vừa tiến vào qυყ đầυ thì đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm chặn đường làm anh đổ mồ hôi hít một hơi dài. Sau khi trấn an cô lo lắng bèn nắm lấy bầu vυ" và hoa hạch để xoa nắn cho cô thả lỏng, “Bảo bối à, thả lỏng đi, nút cắm em còn chịu được thì anh không là vấn đề mà, qua đêm nay em đã chính thức thuộc về anh, đương nhiên, anh cũng thuộc về em.” Nói xong, anh chống lại ý định muốn bắn tinh mà tiến về phía trước.

Hoàn toàn khác với kích cỡ nút cắm, tuy không quá sai lệch nhưng rõ ràng côn ŧᏂịŧ của anh to hơn, Ngụy Sanh cảm nhận được gậy thịt nóng hổi đang khó khăn cắm vào trong hoa huyệt. Mỗi lần qua nếp gấp trong lỗ hoa đều mở ra, cô cố gắng thả lỏng. Mà sự ma sát giữa côn ŧᏂịŧ và vách thịt làm cho cả hai đều cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, dâʍ ɖị©ɧ liên tục tiết ra có tác dụng bôi trơn, ngay khi côn ŧᏂịŧ đi được 1/3 thì qυყ đầυ đã chạm vào màиɠ ŧяiиɧ. Nơi đó đả được thay đổi mỏng đi vì anh không muốn làm cô đau.

Chậm rãi kiềm chế lại động tác của mình, anh di chuyển nhẹ nhàng, thật là thoải mái, hoàn toàn khác với cúc huyệt. Ngụy Sanh cảm thấy côn ŧᏂịŧ đang ma sát trong hoa huyệt bèn rêи ɾỉ. Dưới sự kí©h thí©ɧ của côn ŧᏂịŧ mà hết lần này đến lần khác cô cao trào, lại lần nữa co rút hoa huyệt hưởng thụ cảm giác cực khoái thì đột nhiên anh phát lực đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ đang run rẩy. Cô cảm thấy hơi đau nhưng rất nhẹ, nhanh chóng bị sức mạnh của anh làm mất đi thần trí.

“Anh… Anh Ngạn… Sướиɠ quá… Thật thoải mái… To quá… Dùng sức nữa, ư a …”

“Da^ʍ phụ, vẫn còn chưa đến lúc đâu, nếu đêm nay em mà ngất xỉu thì ngày mai em càng phải rèn luyện thể lực.”

Cô căn bản không nghe rõ Cận Ngạn đang nói gì, Ngụy Sanh chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ đang cắm vào sâu hơn. Anh nhanh chóng đυ.ng vào cửa tử ©υиɠ: “Anh ơi, đừng mà … Cuối cùng, ưm, sướиɠ quá … A … Em lại muốn cao trào …”

“Nữa à? Anh còn chưa vào hết, có thể sẽ hơi đau, em nhẫn nại chút.” Nói rồi anh không ngừng va côn ŧᏂịŧ vào miệng tử ©υиɠ, thấy hơi trướng còn có đau đớn làm cô hơi tỉnh táo nhưng nghe anh dịu dàng an ủi cộng thêm tinh tế hôn lên toàn thân cô, vừa ôm eo cô vừa va chạm thì tử ©υиɠ đã mềm ra, xem ra rất nhanh sẽ vào được.

Côn ŧᏂịŧ càng ngày vào càng sâu hơn, qυყ đầυ tiếp xúc vách tử ©υиɠ mẫn cảm, cô kí©h thí©ɧ kêu to, thấy muốn tiểu bèn kích động nắm tay anh: “Muốn, muốn, em muốn tiểu, ngừng lại … Ha, anh ơi … A … A … Ư …”

Cận Ngạn cảm nhận được sự co giãn của tử ©υиɠ ấm áp, nghe vậy lại càng thọc vào mạnh hơn.

“A … Không được … Không nhịn được … Huhu… A.” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến hoa huyệt Ngụy Sanh co rút lại, Cận Ngạn chỉ cảm thấy có một dòng chất lỏng tưới lên qυყ đầυ của anh, kí©h thí©ɧ anh không nhịn được cũng bắn ra.

Chỗ sâu nhất và nhạy cảm nhất của Ngụy Sanh bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bỏng rát, cô run lên, cô bắt đầu nức nở, hoa huyệt cũng co rút lại làm côn ŧᏂịŧ mềm vừa nghiền nát hoa kính đã cương lên, sau cao trào thì tử ©υиɠ càng mềm mại, anh lại đè cô bắt đầu làm.

Sau khi đạt được cực khoái thì hoa huyệt cũng rất nhạy cảm, lúc này bị côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ làm khiến da đầu Ngụy Sanh tê dại, thậm chí cô còn cảm thấy hoa môi của mình sưng lên.

Đây là cảm giác được làm mà cúc huyệt không có được, cô thét chói tai nhanh chóng lâm vào cao trào, không biết qua bao lâu, Cận Ngạn lại bắn, lần này anh giữ được rất lâu, Ngụy Sanh không nhớ cô đã đạt cực khoái bao nhiêu lần trước khi anh xuất tinh.

Cận Ngạn xuất tinh xong, anh không rút côn ŧᏂịŧ ra mà vùi nó nửa mềm sâu trong âʍ đa͙σ, những nếp gấp trên thành âʍ đa͙σ uốn éo theo những cơn co thắt không tự chủ của Ngụy Sanh, cảm giác như được xoa bóp bởi vô số bàn tay nhỏ bé, Cận Ngạn nhìn Ngụy Sanh đang buồn ngủ, nhìn thấy những dấu vết khác nhau trên cơ thể cô, chiếc bụng hơi phồng lên đã sớm trở nên cứng rắn trở lại.

Anh không gọi Ngụy Sanh, nhưng động tác càng lúc càng dồn dập và cảm giác đầy bụng khiến Ngụy Sanh bừng tỉnh, hai mắt đỏ hoe nhìn Cận Ngạn. Đôi mắt quyến rũ mông lung, theo bản năng co rút hoa huyệt phối hợp, nhanh chóng cô lại cao trào.



Ngụy Sanh bị đánh thức bởi cảm giác đầy bụng, cô mở mắt ra nhìn Cận Ngạn đang gối đầu lên ngực mình ngủ ngon lành, không đành lòng đánh thức anh mà côn ŧᏂịŧ anh còn chôn sâu trong cơ thể chặt chẽ chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất hôm qua. Bụng cô như mang thai 6 tháng vậy, trong bụng toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nghĩ vậy, cô đỏ mặt, hoa huyệt không ngừng co rút cố nén suy nghĩ muốn bài tiết chờ anh tỉnh lại.

Cận Ngạn bị kẹp chặt, tỉnh lại nhìn cô gái nhỏ trướng bụng bèn nâng một chân cô lên lại làm. Đêm qua vẫn chôn trong người cô, côn ŧᏂịŧ ra vào hết sức dễ dàng, sau mấy trăm lần thì anh gầm nhẹ rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đầy tử ©υиɠ.

Ngụy Sanh cảm thấy tử ©υиɠ sắp vỡ tung, trong tử ©υиɠ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô khó chịu nhìn anh, Cận Ngạn dịu dàng nói: “Bảo bối, còn chưa đến giờ bài tiết mà, bây giờ còn sớm.” Nói xong thì lấy nút cắm chặt hoa huyệt, sau đó đặt hai chân cô lên vai rồi côn ŧᏂịŧ thọc vào cúc huyệt mà làm.

Sau khi lỗ hậu cũng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Cận Ngạn liếc mắt nhìn thời gian, tiếc nuối nói với Ngụy Sanh, “Bảo bối còn một tiếng nữa, chúng ta ăn sáng nước nhé?”

Nói rồi, anh bấm chuông phục vụ và gọi bữa sáng, Ngụy Sanh bồn chồn, khó chịu dựa vào người Cận Ngạn, mồ hôi lạnh toát ra, miễn cưỡng ăn sáng Ngụy Sanh không chịu nổi nữa, cô nhìn Cận Ngạn cầu xin. Cận Ngạn thở dài, quên đi, mới chỉ là ngày đầu tiên kết hôn, còn rất nhiều thời gian, ở đây có quá nhiều người cũng không tiện, nguyên nhân chính là anh cảm thấy đau lòng, anh bế Ngụy Sanh đi vào phòng tắm rút ra nút cắm hai huyệt đều đồng thời bài tiết ra, cô nhẹ nhõm đạt cực khoái!

Sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, Cận Ngạn mặc một chiếc váy trắng cho Ngụy Sanh, sau đó hai người ngồi máy bay trở về nhà của họ.