Chương 26

Sau khi về đến nhà, Ngụy Sanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô dán lại gần anh muốn cởϊ qυầи áo, cô được Cận Ngạn ôm và chào hỏi A Lương và dì Ngô. Ăn trưa xong thì anh dặn cô tập yoga rèn luyện thân thể còn mình tiếp tục xử lý công việc. Nhìn người đàn ông đang chăm chỉ làm việc, động tác của Ngụy Sanh càng lúc càng chậm, cô say mê nhìn Cận Ngạn, động tác cũng dừng lại, anh suy nghĩ, không thể ngừng rèn luyện cơ thể được nên anh gọi điện thoại nói người đưa đến hai người máy. Vì hai người máy thông minh được cấy gen của Cận Ngạn từ trước nên trông chúng rất giống với Cận Ngạn.

Ngoại trừ giọng nói hơi máy móc và kết nối nguồn điện ở não sau, nếu nhìn từ góc khác hoàn toàn không nhận ra đây là người máy. Cận Ngạn có thể trực tiếp truyền sóng não. Để điều khiển nó, anh nhập một loạt hướng dẫn trong đầu, và hai người máy thông minh nhanh chóng bước vào phòng rồi đồng thanh nói: “Xin chào chủ nhân”

Cận Ngạn lạnh lùng ra lệnh: “Dạy Ngụy Sanh tập yoga đi, đến giờ tôi phải làm việc.”

“Vâng.” Sau khi nhận được hướng dẫn, hai robot đã giữ đầu gối và tay cô, bất chấp sự vật lộn của cô, chúng từ từ đưa cô vào tư thế khởi động tập yoga.

Ngụy Sanh tức giận muốn thoát khỏi sự điều khiển của hai người máy, cô không muốn ai khác ngoài Cận Ngạn chạm vào cô, cô đã vùng vẫy mạnh mẽ đến nỗi ngay cả Cận Ngạn phía sau cũng phải ngoái đầu. Nhìn hành động của cô, Cận Ngạn thở dài thất vọng: “Sanh Sanh, bình tĩnh đi, bọn họ là người của anh, ngoan nào!”

Ngụy Sanh cảm thấy tủi thân, cô không hiểu tại sao đêm nay lại để người chạm vào cô, cô không phải là vợ anh sao? Cô khó hiểu hỏi. Nghe câu hỏi của Ngụy Sanh, Cận Ngạn càng thêm thất vọng, rốt cuộc anh cũng không chịu nổi mất bình tĩnh với cô, kìm nén tức giận, nhỏ giọng nói: “Sanh Sanh, em có nhớ điều quan trọng nhất của khóa học không?”

Ngụy Sanh không biết tại sao Cận Ngạn lại hỏi câu này, và trả lời trong tiềm thức: “Tin tưởng và vâng lời”

“Vậy em có đang làm không?”

“Nhưng, nhưng mà … Em … Em không muốn.”

Cô ý thức được nhưng vẫn uất ức. “Không nhưng!”

Cận Ngạn mạnh mẽ ngắt lời cô, “Làm dâu nhà họ Cận chưa bao giờ dễ dàng như vậy, em chỉ cần ngoan ngoãn là được, sau khi kết hôn thân thể không thuộc về em nữa, cho nên việc em có được chạm hay người khác chạm vào em không phải do em định đoạt, có hiểu không?” Ngụy Sanh càng ngày càng khó hiểu, cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến có người khác ngoài Cận Ngạn chạm vào mình, nhưng cô không thể không nghe lời của Cận Ngạn, cô không đáp lại lời của Cận Ngạn mà chỉ im lặng khóc.

Cận Ngạn cảm thấy đau lòng, anh lại thở dài, đi tới bên cạnh Ngụy Sanh, ra lệnh rồi bế Ngụy Sanh lên, hôn lên miệng Ngụy Sanh an ủi, liếʍ vành tai Ngụy Sanh, thỏa mãn nhìn Ngụy Sanh không khỏi run rẩy, thấy cô ngừng khóc bèn ghé vào tai cô thì thầm: “Sanh Sanh, em là của anh sao anh có thể giao em cho người khác, hai người hôm nay chỉ là người máy thôi, sao anh có thể để người khác chạm vào em chứ? Vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, đáng tiếc em không đạt, cho nên phải bị phạt!”

Ngụy Sanh chống lại sự ngứa ngáy của cơ thể, cô vặn vẹo không tự chủ được, cẩn thận nghe Cận Ngạn giải thích, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến hình phạt mà Cận Ngạn vừa nói, cô có chút sợ hãi và mơ hồ mong đợi, cô áy náy lại ngoan ngoãn cọ vào cằm anh, “Anh Ngạn, em sai rồi, em, em cam đoan không có lần sau! Anh, anh trừng phạt em đi!”

Anh trêu chọc thân thể Ngụy Sanh, ngưỡng mộ cảm xúc dao động của cô, dừng lại khi cô sắp đạt cực khoái, rồi ẩn ý nói: “Bảo bối, trước tiên hãy hoàn thành buổi tập yoga hôm nay đi, hình phạt đã bắt đầu rồi.”

Ngụy Sanh đã kiệt sức thở hổn hển, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra cộng với cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng dưới thân khiến cô không nói nên lời, bây giờ cô rất muốn gậy thịt to lớn của Cận Ngạn đâm thật mạnh vào mình, nhưng tay chân cô đều bị người máy cố định trong tư thế yoga, không thể di chuyển chút nào. Sau khi Cận Ngạn hoàn thành công việc của ngày hôm nay và giải trừ lệnh, Ngụy Sanh đã mệt mỏi nằm trên thảm tập yoga. Cận Ngạn đưa cô vào phòng tắm để tắm, và khıêυ khí©h cô một lần nữa khi đang tắm, nhưng anh không cho cô đạt cực khoái. Ánh mắt khó chịu đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Cổ họng anh cuộn lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Hình phạt vẫn chưa kết thúc, không thể thỏa mãn em được.”

Sau đó, anh trói Ngụy Sanh vào giường, đeo kính VR cho cô còn cắm tai nghe cho cô, mở phim, rồi đến phòng cho khách ngủ.