Chương 27

VR đang chiếu nhiều bộ phim đào tạo khác nhau, đôi khi xen kẽ với đoạn phim luyện tập hằng ngày của Ngụy Sanh. Điểm chung của chúng là vô cùng cơ thể trắng nõn hết sức gợϊ ɖụ© bị kɧoáı ©ảʍ thỏa mãn, tất cả như xảy ra ngay trước mắt cô. Cô ngứa ngáy toàn thân, cảm giác trống rỗng vô tận hành hạ cô, cô muốn gãi ngứa hai huyệt, nhưng tứ chi bị trói buộc khiến cô chỉ có thể chịu đựng du͙© vọиɠ trống rỗng, trong người cô nhớ nhung Cận Ngạn không ngừng làm mình. Bên trong hoa huyệt lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính vì khao khát, mà hai đùi không thể khép kín nên tiểu huyệt đang mấp máy thèm thuồng.

“Ưm … Anh Ngạn … Muốn, huhuhu, em sai rồi …”

Cô không nhớ mình đã ngủ say từ lúc nào, khi tỉnh dậy đã thấy Cận Ngạn ngồi ở sô pha đối diện, cô mệt mỏi muốn làm nũng như một đứa trẻ hư: “Anh Ngạn, em sai rồi, hình phạt đã xong chưa ạ?”

Cận Ngạn cầm ống tiêm đã bơm đầy, đi đến bên cạnh cô, thỏa mãn nhìn dưới dân đang chảy nước, rồi nhẹ nhàng đáp: “Hình phạt hôm nay kết thúc vào bữa tối, ban ngày em chỉ có thể ở đây, không thể bài tiết, bữa sáng và trưa đều là dịch dinh dưỡng.”

Vừa nói, anh vừa tiêm dung dịch dinh dưỡng vào cơ thể Ngụy Sanh.

Lo lắng Ngụy Sanh có thể thiếu nước, Cận Ngạn điều chỉnh tư thế, để cô dựa lưng vào đầu giường, lấy ra một chiếc gối mềm đặt dưới cô theo hình chữ L ngược. Sau đó anh lấy ra một cái vòi, nhét vào miệng Ngụy Sanh rồi cố định, bên kia vòi là một thùng nước khoáng 5L, anh lấy ra ống cẩn thận nhét vào trong niệu đạo. Ngụy Sanh trải qua cảm giác dị vật quen thuộc, vì cái ống trong miệng nên cô không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt ngây thơ và vô tội nhìn Cận Ngạn.

Cận Ngạn phớt lờ cô và chạm vào động hoa ướt đẫm nước của cô. Hình phạt này quá dễ dàng, bèn lấy lọ thuốc bôi một lớp dày lên hoa cúc và hoa huyệt rồi đeo bịt mắt và nút tai cho cô, đóng rèm cửa phòng rồi bước ra ngoài. Hậu quả của việc bị che đi tầm mắt là cảm giác thân thể càng rõ ràng, Ngụy Sanh có thể cảm nhận được rõ ràng thủy triều dâng trào bên dưới, hoa huyệt và cúc huyệt được bôi thuốc nóng rực kí©h thí©ɧ huyệt thịt mềm, ngứa quá, muốn côn ŧᏂịŧ của anh Ngạn, ai có thể giúp cô không?

Cô không ngừng cố gắng vặn vẹo cơ thể, nhưng thân thể bị trói chặt vào giường bất động, chỉ có thể tuyệt vọng co rút lại hai huyệt đạo, tưởng tượng cảm giác Cận Ngạn đang cắm vào cô, đầy đặn, thoải mái mà xốn xang, côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng làm trong hoa huyệt kí©h thí©ɧ cô càng chảy nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Thật tiếc vì tưởng tượng chỉ là tưởng tượng. Dù cho cảnh tưởng tượng có đẹp đến đâu, trong thực tế, cô vẫn bị tra tấn mãnh liệt bởi du͙© vọиɠ dâng trào do thuốc mang lại. Theo bản năng cắn ống hút một hợp nước, cơ thể đang nóng như thiêu đốt vì du͙© vọиɠ nhờ nước mang theo chút mát lạnh. Nhờ vậy bình tĩnh lại nên cô càng uống nhiều hơn, mãi đến khi bụng dưới căng lên. Ngụy Sanh đang đeo tai nghe, đang đắm chìm trong nước uống mát lạnh thì giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Cận Ngạn đột nhiên phát ra từ trong nút tai.

“Mọi thứ của Ngụy Sanh đều thuộc về Cận Ngạn. Dù ở đâu, trong lòng cũng chỉ hướng về Cận Ngạn và tuân theo mệnh lệnh của anh …”

Những lời này vang vọng trong tai Ngụy Sanh, giống như một câu thần chú đang in sâu vào trái tim Ngụy Sanh. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cảm giác trống rỗng du͙© vọиɠ cùng bất mãn, bụng dưới của Ngụy Sanh hơi chua xót, bắt đầu có chút muốn đi tiểu, đột nhiên nhớ tới mình uống như vậy để giải tỏa du͙© vọиɠ. Không thể đi tiểu, mà cô uống rất nhiều nước …

Ý muốn đi tiểu ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng bên dưới bị chặn, cô nên biết sao trừng phạt có thể đơn giản như vậy. Trong tiềm thức cảm thấy có lỗi, cô không nên tin Cận Ngạn, ngoài ra thân thể cô cũng không còn thuộc về cô, cho dù Cận Ngạn muốn tìm người khác …

Không, cô tin rằng Cận Ngạn sẽ chăm sóc cô thật tốt, miên man suy nghĩ. Giữa lúc đó, cơn đau không thể thoát ra khỏi ý muốn đi tiểu dần dần lấn át du͙© vọиɠ đang trào dâng, bụng dưới không ngừng kêu gào, niệu đạo đau nhói, mồ hôi lạnh toát ra, gương mặt phấn hồng vì tìиɧ ɖu͙© nay trắng bệch, giọng nói của Cận Ngạn trong tai nghe liên tục lặp lại: “Mọi thứ của Ngụy Sanh đều thuộc về Cận Ngạn. Dù ở đâu, trong lòng cũng chỉ hướng về Cận Ngạn và tuân theo mệnh lệnh của anh …”

Anh Ngạn ơi, mau đến đi, em đau quá, em sai rồi, nội tâm cô kêu gào. Tuy nhiên, cô biết mình khóc thế nào thì anh cũng không nghe, nếu cô gỡ miếng che mắt, cô có thể nhìn thấy anh vẫn không rời đi. Anh chỉ an vị ngồi trên giường đối diện quan sát cơ thể và cảm xúc biến hóa của cô, dưới mắt kính, đôi mắt vẫn chỉ bình tĩnh đánh giá giới hạn và thời gian của cô, anh hiểu rõ thân thể của cô hơn Ngụy Sanh, sau khi rèn luyện cơ thể của cô lâu như vậy vẫn chưa tới giới hạn, nhưng cơ thể cô trở nên mẫn cảm, cảm thấy đau đớn do phóng đại mà thôi, vẫn chưa đạt được yêu cầu của anh, nghĩ nghĩ, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngụy Sanh cảm thấy hơi tê dại vì cơn đau kéo dài, cô âm thầm đọc lời của Cận Ngạn trong tai nghe, đột nhiên toàn thân run lên, trên bụng đột nhiên xuất hiện một bàn tay, lòng bàn tay to ấm áp chậm rãi xoa xoa cái bụng căng phồng của cô, âm thanh trong tai nghe không biết từ lúc nào đã dừng lại bởi vì cô nghe thấy lời của Cận Ngạn.

“Bụng của Sanh Sanh trông giống như đang mang thai vậy. Đáng yêu lắm nhưng nó chưa đủ lớn. Nếu em muốn hoàn thành sớm, hãy uống thêm nước.”

Ngụy Sanh vui mừng kêu lên, uống nước ngoan ngoãn chịu đựng cơn đau, cho đến khi Cận Ngạn bảo dừng lại, cô mới cảm thấy nước đã dâng đến cổ họng. Thấy Ngụy Sanh cau mày đau đớn, anh thầm thở dài, chậm rãi nói: “Anh sẽ rút ống tiểu ra, bảo bối nhất định phải nhịn, anh đã nói được phép mới được đi tiểu, nếu không sẽ trừng phạt gấp bội.”

Ngụy Sanh vốn đã sững sờ vì đau đớn, không hiểu Cận Ngạn nói gì cho đến lần thứ ba, hình phạt tăng lên gấp đôi, cô rùng mình quyết định nhịn xuống và nghe lời Cận Ngạn! Thấy Ngụy Sanh gật đầu, Cận Ngạn không chút do dự, tiện tay rút ống niệu đạo ra, mà nơi đó run lên tràn ra vài giọt, anh lớn tiếng quát, “Nhịn đi!”

Ngụy Sanh cử động một cách khó khăn, nhìn lỗ niệu đạo đang mở ra trước mặt đang đóng lại, sắc mặt Cận Ngạn dịu đi, anh lấy đồng hồ bấm giờ ra và bắt đầu bấm giờ: 1, 2, 3.

Ngụy Sanh không dám phân tâm, cô cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn đi tiểu của mình, cảm thấy thời gian chưa bao giờ chậm như vậy, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói của Cận Ngạn: “Đi tiểu đi, em có 10 giây thôi.”

Bất chấp khϊếp sợ, cô vội vàng thả khống chế niệu đạo, hoàn toàn quên mất lúc này còn đang ở trên giường, nướ© ŧıểυ vừa nhanh vừa gấp, cong thành đường parabol chạy dọc theo khăn trải giường ướt đẫm chảy xuống sàn. Cô cảm thấy mình vừa bắt đầu thì nghe thấy giọng của Cận Ngạn: “Sắp hết giờ. Mấy lần đầu anh cho em 3 giây để chuẩn bị. Khi nói dừng thì em phải dừng ngay lập tức, nếu không ngày mai sẽ tiếp tục như vậy.”

“3, 2, 1, dừng lại!”

Tất nhiên, cô không thể dừng lại, và Cận Ngạn cũng không ngạc nhiên, anh chỉ đợi cô giải thoát và cảm xúc của cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại, sau đó kiên nhẫn nói: “Thật khó để đi ngược lại phản ứng sinh lý của em, nhưng cơ thể em đã thuộc về anh, cho dù chuyện phản ứng sinh lý cũng phải nghe anh, em nói có đúng không?”

Ngụy Sanh bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi vì cô đã nhịn quá lâu, cô đột nhiên thả lỏng người, và lắng nghe những lời của Cận Ngạn, cô không biết mình đã nghe chưa. Cô gật đầu một cách vô thức và mơ hồ nhìn anh, trong mắt tràn đầy không muốn anh rời đi. Cận Ngạn hài lòng, cho dù lúc mệt mỏi nhất vẫn sẽ nhìn anh như vậy sao? Có vẻ như hiệu quả không tồi, anh lệnh cho người hầu dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi bế Ngụy Sanh lên rồi bước vào phòng tắm để giúp cô tắm rửa cẩn thận.

Sau khi tắm xong, phòng ngủ lại sạch sẽ như mới, hai tay Ngụy Sanh bị trói ở hai bên người bằng dây thừng có kết cấu và màu sắc tương tự như màu da, ngoại trừ vυ" không trói, sau khi điều chỉnh lại tư thế, Cận Ngạn đã cắm côn ŧᏂịŧ cương cứng đến đau vào hoa huyệt ấm áp, vì lúc nào cũng ẩm ướt, ngay cả trong giấc ngủ cũng cắn chặt lấy gậy thịt của mình, hừ, tự an ủi mình sẽ không phải sống cuộc sống cấm dục như vậy nữa nhanh thôi, Cận Ngạn nhéo lấy núʍ ѵú trong gang tấc rồi cố nén cảm giác cắm thọc rồi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ. Thật ra đi ngược phản ứng sinh lý cũng không khó như tưởng tượng, Ngụy Sanh bị Cận Ngạn trói ở trên giường sau khi thức dậy mỗi ngày, bôi thuốc dày vào hai huyệt, trong cơ thể uống đầy nước.

Chờ bàng quang căng tràn nước không được phép cô không thể đi tiểu, cô đã bị Cận Ngạn khống chế việc bài tiết, chỉ trong một tuần, cô đã có thể tự nhiên bài tiết theo lệnh của Cận Ngạn. Bất cứ khi nào bình tĩnh lại, nghĩ đến việc tiểu trên giường, cô lại cảm thấy xấu hổ cứ như mình là đứa bé sơ sinh, hết sức mật mặt. May mắn thay, sau khi Cận Ngạn dỗ dành cô, cộng với việc cô như thế này mỗi ngày, cô đã quen. Sau đó, Cận Ngạn sử dụng phương pháp tương tự ở phòng khách, ghế sô pha, phòng làm việc và những nơi khác, sau hai tuần, cô có thể tự do nhiên tiết ở bất cứ đâu miễn là có lệnh của Cận Ngạn. Hơn nữa, cô cũng đã quen thói nhịn tiểu và cảm giác muốn phun.

Dù sao, anh rất ít khi cho cô được đi tiểu.

Đêm đó, Cận Ngạn trói hai tay Ngụy Sanh lêи đỉиɦ đầu (để ngăn Ngụy Sanh thủ da^ʍ và sờ soạng mình khi ngủ, mỗi đêm trước khi ngủ anh sẽ bày đủ tư thế trói tay Ngụy Sanh, nhìn cơ thể xinh đẹp mà anh đã dày công vun đắp trước mặt, anh chạm vào làn da trắng trẻo mịn màng rồi nhẹ nhàng nói: “Gần đây, Sanh Sanh biểu hiện rất tốt, ông xã sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật vài ngày.”

Ngụy Sanh vui vẻ gật đầu và đáp nhẹ: “Tuyệt quá, anh Ngạn”, nói xong cô ngượng ngùng mở hai chân ra dưới ánh mắt rực lửa của Cận Ngạn.

Cận Ngạn hài lòng nhìn biểu hiện của cô, ôm cô vào lòng, côn ŧᏂịŧ cứng rắn hung hăng vọt vào huyệt thịt đói khát từ sớm. Mà huyệt thịt cũng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ mình thèm thuồng, anh thích thú rêи ɾỉ hết sức gợi cảm, anh đưa hai tay trói chặt vòng trên cổ mình, nắm eo nhỏ mãnh liệt luật động, đêm nay còn rất dài...