Chương 28

Quốc gia F là xứ sở của các loài hoa hiếm, nơi đây nổi tiếng với các loài hoa nở quanh năm, là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Tại sân bay của Quốc gia F, một người đàn ông cao và mảnh khảnh bước ra với vòng tay ôm một người cô gái nhỏ nhắn. Khuôn mặt tuấn tú, đeo kính gọng vàng nhìn hết sức dịu dàng, cô gái nhỏ có làn da như quả đào, dung mạo thanh tú, khoác áo choàng dài đến chân. Ngoài nhan sắc thì không thể nhìn thấy dáng người cô ra sao.

Đây là Cận Ngạn và Ngụy Sanh, ngoại hình nổi bật của họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý tại sân bay, Cận Ngạn đã quen với điều đó từ lâu, anh đã thầm chú ý đến phản ứng của Ngụy Sanh, nhận thấy rằng sự chú ý của Ngụy Sanh chỉ đổ dồn về phía mình. Gương mặt tuy hài lòng nhưng không biểu hiện ra, chỉ có bước chân chậm lại, rõ ràng là để ý đến tốc độ của cô. Vì đuổi theo anh mà bước chân có chút hụt hơi nhưng cô phát hiện chuyện này, trong lòng thấy ngọt ngào bèn làm nũng cọ cọ ôm chặt anh. Cả hai lên xe đã chuẩn bị sẵn sàng cho họ, Cận Ngạn kéo tấm vách ngăn xuống và cởϊ áσ choàng của Ngụy Sanh, để lộ cơ thể mềm mại trần trụi. Nhiều năm săn sóc và ân cần dạy dỗ làm cho làn da của cô hết sức mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã chảy nước, hơn nữa anh thích làn da của cô tinh tế, bình thường ở nhà không cho mặc quần áo, nên khi ra ngoài mặc quần áo lại không thoải mái.

Không ổn rồi, tã lót bên dưới đã hoàn toàn ướt rồi, Cận Ngạn hài lòng nhìn, ấn cái bụng hơi phồng lên của cô rồi trêu chọc nói: “Da^ʍ phụ, nhìn em nhạy cảm chưa, em đã làm ướt bao nhiêu cái tã rồi, nếu em có thể trả lời anh sẽ cho em ra.”

Dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa, dù đã quen lõα ɭồ thì khi anh gọi cô là da^ʍ phụ, cô vẫn thấy thẹn thùng, cô nhớ lại mấy ngày trước. Sau khi Cận Ngạn hứa anh sẽ đưa cô đi nghỉ tuần trăng mật, họ đã đến thành phố Vân Long và những nơi khác trong nước. Hành trình cũng thoải mái, trên cơ bản đều là những nơi phù hợp cho cặp đôi nghỉ ngơi. Nhưng mà nửa tháng này, cuộc sống của cô không hề dễ dàng. Khi Cận Ngạn có thể tự do kiểm soát niệu đạo của mình, anh lại bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào để kiểm soát cơn cực khoái của cô, điều này khó hơn nhiều so với việc kiểm soát niệu đạo. Vì cơ thể cô mẫn cảm và nơi sinh dục đã được cải tạo.

Bây giờ, nói không chút nào khoa trương chỉ cần Cận Ngạn chạm vào có thể gây ra cực khoái nhỏ của cô, chứ đừng nói đến việc làʍ t̠ìиɦ với cô. Ngoài ra, khi Cận Ngạn kiểm soát niệu đạo của cô, anh sẽ bôi rất nhiều thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến cơ thể cô luôn trong tình trạng đói khát, sự đυ.ng chạm của Cận Ngạn khiến cô càng bị kí©h thí©ɧ dữ dội hơn, có thể nói là thậm chí anh không cần làm thì cũng có thể khiến cô đạt cực khoái. Mà khi anh làm cô thì cô càng ướŧ áŧ.

Nhiều năm tập luyện thể lực của Ngụy Sanh đã cải thiện rất nhiều nhưng mà quá mức kí©h thí©ɧ sẽ luôn khiến Ngụy Sanh mất đi lý trí, thoạt nhìn như làm hỏng vậy lại càng khiến cho Cận Ngạn có cảm giác thành tựu. Nói như vậy, bởi vì thân thể của cô căn bản không thể khống chế được cực khoái, cho nên Cận Ngạn đổi ý, chỉ anh mới có thể mang lại cho cô cực khoái, nếu không có chạm vào cô, cô sẽ không bao giờ có thể đạt cực khoái.

Theo ý tưởng này, khi đi hưởng tuần trăng mật ở Trung Quốc, mỗi khi đến một địa điểm mới, Ngụy Sanh đều được Cận Ngạn đưa đi thăm bạn bè và một số đối tác. Mỗi lần đi gặp người khác, anh sẽ cho cô mặc một chất liệu trang phục mềm mại và không gây kí©h thí©ɧ đến làn da của cô. Trang phục là váy dài tay, không ngoại lệ ôm sát cơ thể. Vì mỗi lần gặp gỡ sẽ không tránh được chuyện tiếp xúc nắm tay nên Cận Ngạn cho cô mang bao tay, bạn bè và đối tác không hề nói gì, vì gia tộc nhà họ Cận có một loại tham muốn chiếm hữu cao và khiết phích. Ngụy Sanh lo lắng khi người khác chạm vào mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng rõ ràng cô đã quá cẩn trọng, cô thấy rằng khi người khác chạm vào mình, cô chỉ cảm thấy phiền và ghê tởm, không hề thấy hấp dẫn hay rung động. Vì sự tiếp xúc không quen thuộc trên da, thậm chí qua găng tay và quần áo, nó vẫn khiến cô thấy kinh tởm, nhưng với tư cách là nữ chủ nhân của nhà họ Cận, tốt nghiệp trường học cô dâu vĩ đại, cô vẫn có thể giữ gương mặt bình thản trước mặt người ngoài. Người ngoài không dễ dàng phát hiện ra biểu cảm của cô, vì vậy những người từng tiếp xúc với cô đều khen ngợi Cận Ngạn cưới được một người vợ lý tưởng, cũng không phát hiện người được khen không có thiện cảm với họ.

May mắn thay, sự tồn tại của Cận Ngạn có thể xoa dịu sự phiền chán của cô, mỗi lần Ngụy Sanh trở về, cô sẽ mạnh mẽ đề nghị Cận Ngạn thêm một ít chất khử trùng vào bồn tắm của cô. Tất nhiên Cận Ngạn sẽ không nghe lời cô. Sau khi kết hôn hai người luôn ở bên nhau cứ như một cặp sinh đôi dính liền, cô cũng không có cơ hội rời khỏi tầm mắt anh để tắm rửa một mình, cho nên chỉ có thể chịu đựng trong lòng. Trong một tuần có thể đến thăm gần hết những người cần đến thăm, dù sao người có thể để chủ tịch của Cận thị đến tận cửa thăm hỏi cũng không nhiều.

Trong quá trình này, Cận Ngạn đã kiểm tra kết quả mà anh mong muốn. Cô thực sự chỉ có thể chấp nhận sự đυ.ng chạm của anh, và anh không thể chờ đợi để bắt đầu thử nghiệm thứ hai, nếu anh không chạm vào cô, liệu cô có đạt cao trào không. Sự tự chủ của Cận Ngạn không thể chê, anh nói nếu không chạm vào cô thì anh sẽ kiềm chế không chạm vào cô, mỗi lần Ngụy Sanh muốn đến gần anh đều bị anh tránh ra, vì để thí nghiệm độ cao trào của cô, anh còn đeo lên trán lên trán cô một cái đai buộc đầu có thể đo lường trạng thái tinh thần.

Mấy ngày nay, không được thỏa mãn du͙© vọиɠ cô rất khó chịu, anh không chạm vào làm cho cô uất ức nhưng trong mối quan hệ cô ở thế bị động đã quen, để cô chủ động nói thì không được, mà nếu nói ra cũng không nói nên lời, chỉ có thể tủi thân nhìn anh, về phần lý do thì cô cũng không rõ lắm. Cũng may, lần này chỉ kéo dài ba ngày, là khoảng thời gian dài nhất mà Cận Ngạn có thể chấp nhận không tắm cho Ngụy Sanh, kết quả không làm anh bất ngờ, khi anh không chạm vào cô, trạng thái tinh thần của cô luôn rất ổn định, sẽ không có động tình hay dao động, thân thể của cô sẽ luôn trong tình trạng đói khát, cho dù là sεメ toy cũng không, nếu không có Cận Ngạn, cô sẽ không đạt cực khoái, chỉ biết nhớ nhung anh.

Đây quả thực là một tin vui đối với Cận Ngạn, cô dâu mà anh hằng mong ước đã được phát triển vào theo đúng ý tưởng của anh, cơ thể, làn da và cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đều là niềm yêu thích của anh. Đôi mắt và trái tim đều hướng về anh, chỉ có anh mới mang lại cho cô niềm vui. Vì hưng phấn mà Cận Ngạn ôm Ngụy Sanh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ. Anh vốn là người có nhu cầu cao nhưng vì dưỡng thành cô mà không ngừng nhẫn nhịn. Sau khi kết hôn cuối cùng không nhịn được trong 4 ngày cuối ở lại Trung Quốc, Ngụy Sanh không ngừng cao trào, dươиɠ ѵậŧ của Cận Ngạn lúc nào cũng ở trong cơ thể Ngụy Sanh, có lúc ở trong lỗ hoa của cô, có lúc ở trong lỗ cúc của Ngụy Sanh, khi anh nhét vào một lỗ, lỗ còn lại sẽ được bịt lại bằng nút cắm để không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.

Ngoại trừ lúc tắm, cơ thể cô lúc nào cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cận Ngạn, trong 4 ngày đó, họ không ra ngoài và chỉ ăn dịch dinh dưỡng, cơ thể Ngụy Sanh trông nhạy cảm và mềm mại, sau 4 ngày, cơ thể của cô toàn dấu xanh tím, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng không có sưng đỏ, kể cả hoa huyệt và hoa cúc bị làm quá độ. Rõ ràng là kết quả mà anh mong muốn. Nhớ lại chuyện này, Ngụy Sanh đỏ bừng mặt cố kiềm chế sự ghê tởm trong nửa tháng, hoặc tủi thân hoặc cùng anh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ. Dường như mình không mang tã giấy, cô lấy lại bình tĩnh, muốn trả lời thì thấy Cận Ngạn nhìn vào cái bụng hơi phồng lên của cô thì chợt nhớ ra.

Hôm đó, Cận Ngạn muốn đưa cô đi ăn tối, nhưng đột nhiên trở nên phấn khích, trước khi rời đi, anh rót đầy nước cho cô uống rồi để cô mặc tã (đối với đồ lót phân tử trước đó, Cận Ngạn đã cố gắng cởi nó ra sau đám cưới) và chiếc váy đặt may riêng, cô bị bắt đứng ở cửa để đi tiểu ngay khi vừa đi ra ngoài, cô cảm thấy xấu hổ, nhưng niệu đạo của cô không kiểm soát được, cũng may là anh không để cô đi tiểu quá lâu. Đến nhà hàng thì trên người cô là tã lót thứ hai, cái đầu tiên trên đường đã ướt đẫm, ở trên xe cô lại uống đầy nước, nhìn cô muốn tiểu nhưng chỉ có thể nhịn bất lực nghe anh nói, tâm lý của Cận Ngạn hết sức thỏa mãn. Đang ăn cơm thì đột nhiên anh để cô đi tiểu, cô cảm thấy niệu đạo của mình đã bị anh làm hỏng. Chờ về nhà cởi ra thì tổng cộng đã là cái thứ 5 rồi, ngày hôm sau ra ngoài lại bị anh cho uống đầy nước.

“Nên là?”

“7 cái, à không, tính thêm cái này nữa là cái thứ 8!” Ngụy Sanh vui vẻ nhìn Cận Ngạn, trả lời đầy khẳng định.