Chương 30

Các loài hoa ở nước F luôn nở rộ quanh năm, có thể nhìn thấy đủ loại hoa lộng lẫy ở khắp mọi nơi. Để tuần trăng mật của cả hai hết sức thuận lợi, anh còn dẫn theo vài vệ sĩ để đề phòng bất trắc. Mặc dù không phải gióng trống khua chiêng đi theo nhưng vẫn tồn tại một số nguy hiểm tiềm ẩn, tuy rằng luật pháp và trật tự ở nước F vẫn rất tốt. Sau khi xác định chuyện nuôi dưỡng vợ thành công thì hòn đá lớn trong lòng Cận Ngạn cuối cùng cũng thả lỏng, du͙© vọиɠ của anh cường đại nên sau khi đạt được mục tiêu, anh bắt đầu để bản thân thoải mái tận hưởng kɧoáı ©ảʍ.

Từ lúc đến nước F, hành trình hết sức thoải mái, mỗi ngày ăn trưa xong lại bắt đầu làm Ngụy Sanh, cho dù nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không quên cắm côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt của cô, chỉ cần động tình là ôm cô làm, cũng nhờ dạy dỗ tốt trước hôn nhân nên tuy nhìn cô mảnh mai, nhờ luyện vũ đạo và yoga nhiều năm mà có thể lực rất tốt. Dù không theo kịp anh, cuối cùng vẫn bị anh làm đến thất thần cũng không ngất xỉu, phương diện này anh khống chế rất khá.

Ngay cả khi Cận Ngạn thỉnh thoảng làm cô bất tỉnh thì cơ thể cô sẽ hù theo nghênh đón anh, mặc dù cơ thể cô nhạy cảm, nhưng khả năng phục hồi của cô rất mạnh mẽ. Ngày hôm đi chơi vẫn đầy sức sống. Vào ngày cuối cùng của ở đây, Cận Ngạn đã bao hết Công viên giải trí nổi tiếng ở nước F và cử đội robot thông minh của riêng mình tiếp quản tất cả các cơ sở giải trí.

Hôm nay, anh sẽ mang đến cho Ngụy Sanh một trải nghiệm chơi game khó quên nơi đây. Tất cả các trò chơi giải trí trong sân chơi đều được bao phủ bởi các loại hoa, thậm chí còn có các hạng mục giải trí đặc biệt được kết hợp từ hoa, những bông hoa rực rỡ xinh đẹp dưới ánh mặt trời làm Ngụy Sanh đứng ở cửa và kinh ngạc. Sau khi ra lệnh cho người máy canh gác không được phép cho bất cứ ai đến gần khu trò chơi, anh cũng đã ra lệnh cho đội vệ sĩ được dẫn theo làm điều tương tự, và cũng giải thích cụ thể rằng các vệ sĩ không được phép đến gần trừ khi có lệnh, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, sau khi xác nhận mọi thứ trong công viên vẫn hoạt động bình thường, anh bèn ôm cô bước vào.

Công viên trò chơi rất sôi động, mỗi “người” đều nở nụ cười vui vẻ, chưa từng thấy cảnh sinh động như vậy, Ngụy Sanh có chút rụt rè, cô kéo chặt tay áo Cận Ngạn, không hề rời đi, ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm Cận Ngạn, dáng vẻ lệ thuộc và ỷ lại ngoan ngoãn vô cùng. Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trên người, Ngụy Sanh nhận ra chiếc áo choàng đã bị Cận Ngạn cởi ra, cô lại trần như nhộng, chưa kịp hét lên thì cô đã vô thức nhìn vào đôi mắt cương nghị của Cận Ngạn, cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh. Cô bỗng hiểu ra rồi nhẹ nhàng hỏi, “Anh Ngạn, những người này là người máy ạ?”

Cận Ngạn biết cô gái của mình rất thông minh, nếu không cô đã không tốt nghiệp trường cô dâu sớm như vậy, anh kiên nhẫn giải thích: “Đây đều là những người máy thông minh có tính cách riêng. Ngoài mệnh lệnh, tất cả đều có các hành vi độc đáo của riêng họ. Vì vậy, đừng đánh giá thấp chúng.”

Tiếng động càng lúc càng lớn, nhìn đám người càng lúc tụ càng gần, mặc dù cô biết bọn họ đều là người máy, nhưng khuôn mặt không thể phân biệt được với người thật vẫn khiến cô đặc biệt xấu hổ, cô hơi cúi xuống chần chừ, muốn dùng tay che hai vυ" trần của mình nhưng tiếng chuông báo động trong lòng cảnh cáo cô đừng làm vậy, cô rụt rè nhìn Cận Ngạn.

Cận Ngạn không hề lay chuyển, kéo hai tay lên trên đầu cô và ép ưỡn ngực rồi nói bên tai cô: “Em bằng lòng giao hết cho anh? Anh không nhận lời nói, chỉ có hành động thiết thực”.

Sau khi nói xong bỏ tay xuống, đứng im lặng bên cạnh nhìn sự lựa chọn của cô. Ngụy Sanh nuốt nước bọt, cô có thể cảm thấy đây là một quyết định cực kỳ quan trọng, nhưng sau khi Cận Ngạn bỏ tay xuống, hai tay vẫn giơ lên

trên đầu, coi như đây không phải là tay của cô nữa, cơ thể đã cho anh biết đáp án rồi, không phải sao, giờ còn rối rắm gì nữa?”

Sau khi nghĩ thông suốt, cô vẫn giơ hai tay lên trên đầu và nhìn Cận Ngạn rạng rỡ, câu trả lời là hiển nhiên không nói cũng biết.

Cận Ngạn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong suy nghĩ của mình nhưng anh vẫn rất căng thẳng, nhìn đám đông ồn ào đang nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi bắt đầu nhập vai, chỉ thấy anh tò mò hỏi: “Mọi người nói gì mà náo nhiệt vậy, ai có thể nói tôi nghe không?”

Một cô bé cột tóc đuôi ngựa bước ra khỏi đám đông, cô chỉ vào Ngụy Sanh hỏi: “Chị ơi sao chị không mặc quần áo? Còn quấn tã giấy? Chị lớn như vậy còn tè dầm sao?”

Hàng loạt câu hỏi khiến Ngụy Sanh đỏ bừng cả người, cơ thể trắng nõn cũng ửng hồng, lời nói ngây ngô của đứa trẻ khiến cô cảm thấy xấu hổ, một luồng nhiệt từ hạ thể chảy ra, thân thể mỏng manh khẽ run lên, không biết là đang kích động hay ngại ngùng, cô không dám bỏ tay xuống, chỉ để họ đánh giá, cô đành nhìn Cận Ngạn cầu cứu. Cận Ngạn cũng nghiêm túc cười đáp: “Cô ấy là vợ mới cưới của tôi, bọn tôi tới đây để nghỉ dưỡng. Về những câu mà em hỏi, anh cũng rất tò mò, A Sanh, em có muốn trả lời không?”

“Vậy ra hai người đi hưởng tuần trăng mật à, nhưng sao cô ấy không mặc quần áo, thật xấu hổ.”

“Không lẽ đây là tình thú vợ chồng của họ?”

“Làn da trắng quá.”

“Hai vυ" thật lớn, thật là đẹp, nghe người ta nói vυ" to là người vô cùng dâʍ đãиɠ đó.”

“Còn tã giấy kia chẳng lẽ là …”



Ngụy Sanh bị choáng ngợp bởi những cuộc thảo luận liên tục, tất cả đều đang nói về cô, cảm giác xấu hổ đến mức da đầu tê dại. Ngập ngừng suy nghĩ muốn nói mà không nói được, cô chỉ đành đưa mắt nhìn anh muốn anh giải vây nhưng Cận Ngạn không hề động đậy, chỉ nhìn cô khích lệ, hiển nhiên cũng muốn biết câu trả lời của cô.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nhẩm, “Mọi thứ của Ngụy Sanh đều thuộc về Cận Ngạn, cho dù ở đâu, thì trong lòng chỉ hướng về Cận Ngạn, nghe theo mệnh lệnh của anh.”

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại và dịu dàng mỉm cười: “Bởi vì chồng tôi thích cơ thể của tôi, tôi thuộc về anh ấy, cơ thể của tôi sẽ luôn kí©h thí©ɧ khi ở bên cạnh anh ấy, sẽ chảy nước không ngừng, vì tránh để sàn nhà dơ nên mới mặc tã.”

Sau khi nghe cô trả lời, cô bé có vẻ đã hiểu, nhưng câu hỏi đã được lập trình sẵn trong chương trình, cô không quan tâm đến câu trả lời, cô tiếp tục hỏi: “Vậy thì chị có thích cách anh ấy đối xử với mình như vậy không?”

Ngụy Sanh nhìn Cận Ngạn dịu dàng và quyến luyến, kiên quyết đáp: “Anh ấy thích thì chị cũng thích, chị thích bị anh ấy khống chế.”

Câu trả lời này khiến Cận Ngạn hơi bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của anh, nhìn thấy cô xấu hổ như vậy, anh tưởng cô sẽ bỏ cuộc. Anh cưng chiều nhìn cô, trong lòng cân nhắc vấn đề tiếp theo không cần hỏi, anh thầm sửa lại lệnh, kế tiếp lời nói của đám đông bắt đầu thay đổi từ từ.

“Khống chế như thế nào?” Một chàng trai trẻ không hiểu hỏi.

“Cơ thể của cô ấy thật đẹp, nên để mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng.” Một bác gái chỉ vào Ngụy Sanh nói.

“Cháu tò mò là người trưởng thành vẫn sẽ mặc tã giấy sao?” Một cậu bé mười bốn, mười lăm tuổi nhìn chằm chằm vào hạ thể của cô lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, tôi cũng tò mò, có phải dâʍ đãиɠ như vậy không?”

Một người trung niên nhìn vào hai vυ" trắng của cô cảm thán. Cận Ngạn cảm thán sự thông minh của người máy sinh học, nó thực sự có thể tự thực hiện theo chỉ dẫn của anh, điều này rất hữu ích. Anh đến gần Ngụy Sanh, kéo hai tay tê rần xuống, xoa bóp cho cô một lúc, rồi mỉm cười và ra hiệu cho cô tách ra hai chân và cởi tã cho cô. Ngụy Sanh nhìn xuống cảm giác xấu hổ.

Cận Ngạn nhìn cô dùng tốc độ như ốc sên mà không vội vàng, cũng không hối mà nói với mọi người: “Vợ tôi thật sự rất xinh đẹp, hôm nay tôi có tâm trạng tốt hưởng tuần trăng mật, tôi có thể cho các bạn ngắm cô ấy một chút.”

Ngụy Sanh không còn nghe thấy những gì Cận Ngạn đang nói với họ, khi tã lót từ từ được cởi ra bởi chính tay cô, Ngụy Sanh cảm thấy có điều gì đó tan vỡ trong trái tim mình, như thể cô nhìn thấy một cái gì đó rời khỏi cô, là bản ngã của cô? Cô cũng không biết, và cô cũng không muốn nghĩ về nó. Cô chỉ cần nghe theo lời anh, hoàn thành lời anh là được, nội tâm cô đấu tranh rất nhiều lần rồi cũng cởi tã giấy ra.

Cận Ngạn có thể nhìn thấy những thay đổi của Ngụy Sanh. Dù gì thì cũng là một người nhạy bén, có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của mình trong nháy mắt. Việc tự lột xác cuối cùng cũng hoàn thành. Anh nghĩ sẽ mất nhiều thời gian, nhưng không ngờ nó lại hoàn thành nhanh chóng như vậy, cô đã không thể tách rời khỏi anh, điều đó khiến anh thực sự hài lòng. Cận Ngạn ngưỡng mộ thân thể của Ngụy Sanh, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể trần trụi và trắng trẻo của cô, cứ như thực sự phát sáng.

Đám đông người vây lại xem khiến cơ thể cô vì thẹn thùng mà ửng lên một màu hồng đáng yêu. Đôi môi căng mọng đỏ mọng, hai vυ" to đầy, không một cọng lông, bụng nhỏ đầy nước, vì không có tã giấy che nên dâʍ ɖị©ɧ nhỏ giọt xuống đất, miệng huyệt được ánh sáng mặt trời chiếu vào ánh lên dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

Anh vòng tay qua eo Ngụy Sanh, trán chạm vào trán cô, hai người ôm nhau dưới nắng đẹp như tranh vẽ, nhưng một người thì ăn mặc chỉnh tề còn một người thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khiến bức tranh có chút dâʍ đãиɠ, Cận Ngạn thưởng một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng cô, thấp giọng ca ngợi cô bên tai: “Sanh Sanh thật tuyệt, em đã làm rất tốt, anh rất vui!”

Nghe thấy Cận Ngạn vui vẻ, Ngụy Sanh cũng vui theo, cô biết Cận Ngạn sẽ hài lòng! Bất ngờ, cô bị anh ôm lên bày ra tư thế xi tiểu trước đám người bày ra tiểu huyệt lấp lánh nước, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tuôn trào, cô khó nhịn thở hổn hển, vừa muốn quay đầu lại vì xấu hổ, nhưng lại bị ánh mắt của Cận Ngạn ngăn lại. Sự kinh ngạc trong đám đông không thể không lọt vào tai hai người: “Đây là hoa huyệt của cô ấy sao, nhìn nó đóng rồi mở ra thật đẹp.”

“Tôi thấy hình ảnh trên mạng cũng không so được với tiểu huyệt của cô ấy …”

“Cô ấy còn không ngừng chảy nước kìa, mọi người nhìn xem, wow, càng ngày chảy càng nhiều, bộ dạng thẹn thùng của cô ấy cũng rất đẹp.”

“Tôi chưa từng thấy qua tiểu huyệt nào hoàn mỹ như vậy, không nên che đi đâu.”

Cận Ngạn cười tự đắc thì thầm vào tai cô một cách tự hào: “Bọn họ đều đang khen em, đây là những gì họ thực sự nghĩ trong lòng, người máy không bao giờ nói dối.”

Ngụy Sanh nghe thấy những lời khen ngợi thẳng thắn và rõ ràng của họ, nhưng thay vì được an ủi, cô lại càng thêm xấu hổ, cô tự lừa dối mình và nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy họ, nhưng khóe miệng lại cong lên đáng yêu.

Cận Ngạn thấy biểu cảm đáng yêu của Ngụy Sanh, vì một tâm lý thích phô trương nào đó, anh bèn cao giọng và nói: “Cơ thể của cô ấy thực sự thuộc về tôi, không tin các người xem đi!”

Rồi nói bên tai Ngụy Sanh: “Đi tiểu đi, Tiểu Sanh, anh biết em đã nhịn rất lâu.”

Đám đông kinh ngạc nhìn nướ© ŧıểυ của người phụ nữ trước mặt mình phun ra thành một vòng cung tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời, rồi đột ngột dừng lại theo lệnh của Cận Ngạn. Bọn họ bất ngờ vì sự nghe lời của cô đối với sự khống chế của anh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ tiếp tục trở lại các cơ sở giải trí tương ứng, và tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà họ được giao: đóng vai người qua đường, chơi các phương tiện giải trí khác nhau một cách vui vẻ và tạo ra một bầu không khí sôi động.

Chờ Ngụy Sanh bình tĩnh trở lại, cô mới cẩn thận mở mắt ra, phát hiện đám người xung quanh đã tản đi hết, cô đè nén du͙© vọиɠ hỏi: “Anh Ngạn, mọi người đã giải tán rồi sao?”

Cận Ngạn trả lời như một lẽ đương nhiên: “Bọn họ tự nhiên rời đi sau khi xem náo nhiệt xong thôi. Hôm nay Sanh Sanh biểu hiện rất tốt, anh sẽ đưa em đi chơi trò chơi!”

Vừa nói, anh vừa bế Ngụy Sanh đến vườn hoa … Hôm nay là một ngày khó quên, lúc đầu còn ngại ngùng nhưng sau khi chơi qua các trò chơi, thì cả hai còn cùng nhau làʍ t̠ìиɦ ở nhiều tư thế ở các chỗ trò chơi khác nhau, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý thì cả hai đều đạt kɧoáı ©ảʍ và thỏa mãn.