Chương 31

Một ngày sau khi họ trở về nhà từ tuần trăng mật, Cận Ngạn đã trở lại làm việc, lần này anh không làm việc ở nhà, dù sao thì làm việc ở công ty sẽ hiệu quả hơn, anh ấy cũng cần phải đưa Ngụy Sanh đến chào hỏi mọi người. Sau khi thức dậy cô vẫn khẩu giao cho anh như thường lệ, anh ấn đầu xuống để cô ăn trọn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra. Anh tắm rửa sạch sẽ, bèn xoay người bế Ngụy Sanh lên rồi rửa mặt và thụt rửa cho cô, anh theo thói quen đút côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt của Ngụy Sanh. Ngụy Sanh khéo léo vòng hai chân qua eo Cận Ngạn rồi vòng tay ôm anh, đầu dựa vào Cận Ngạn, cẩn thận để không che khuất tầm nhìn của anh. Cận Ngạn bước đi đều thúc vào trong, lắng nghe tiếng rêи ɾỉ du dương của cô, chặn chất lỏng cực khoái liên tục chảy ra trong cơ thể cô. Lúc ngồi trong phòng ăn, anh đưa cho Ngụy Sanh gói dịch dinh dưỡng, còn mình ăn bữa ăn phong phú trên bàn.

Để đảm bảo sự sạch sẽ của hậu huyệt và sức khỏe của Ngụy Sanh, Cận Ngạn cùng nhóm dược phẩm của anh đã bắt đầu nghiên cứu các công thức nấu ăn của Ngụy Sanh từ rất sớm, và biến chúng thành dạng dung dịch dinh dưỡng. Trải qua vài năm thì dung dịch có hương vị mà cô thích, tất nhiên, thức ăn bình thường Ngụy Sanh cũng ăn, nhưng mỗi lần sau khi ăn xong, Cận Ngạn sẽ cho cô súc ruột, điều này thực sự khó chịu, cô không muốn khiến bản thân có mùi. Theo thời gian, nếu có thể tránh ăn thức ăn bình thường, cô sẽ cố gắng không ăn, dù sao thời đại này cũng có rất nhiều người ăn dung dịch dinh dưỡng, chưa kể dung dịch dinh dưỡng của cô ăn ngon hơn nhiều so với dung dịch dinh dưỡng thông thường.

Ngụy Sanh ăn sáng xong thì hai vυ" đè chặt vào áo sơ mi, quay đầu chăm chú nhìn Cận Ngạn ăn uống duyên dáng, bất tri bất giác lại nhìn đến ngẩn người, khi đã hoàn hồn thì cô ngồi ở trong xe. Do không có thời gian trên đường nên cô chu đáo lấy khăn ướt lau sạch côn ŧᏂịŧ của Cận Ngạn. Sau khi Cận Ngạn mặc nó vào trong quần thì ngoan ngoãn đặt một chiếc khăn mềm đệm lên trên đùi Cận Ngạn, sau đó đối mặt Cận Ngạn và ngồi trên đùi anh, mở rộng cơ thể cô hết mức có thể, Cận Ngạn đưa cho cô một cái vòi, cô ngoan ngoãn bắt đầu uống nước, tùy ý để anh thưởng thức trên cơ thể mình.

Đôi khi Cận Ngạn sẽ tập trung vào chơi đùa với lỗ hoa, thỉnh thoảng còn có cúc hoa, hôm nay anh tùy ý chơi đùa với cặρ √υ" của Ngụy Sanh, vừa trêu đùa vừa chọc ghẹo cô khiến khuôn mặt đỏ bừng, dâʍ ŧᏂủy̠ từ hạ thể không ngừng chảy ra. Chờ xe đến công ty, coi như hôm nay là lần đầu tiên Ngụy Sanh đến công ty, anh mặc cho cô một chiếc váy dài thướt tha tuy rộng thùng thình nhưng không mất đi trang nhã, còn có quấn tã và quấn thêm lớp áo choàng bên ngoài, chắc chắn da thịt che kín hết, anh mới xuống xe cẩn thận đưa cô ra.

Ngụy Sanh nắm lấy cánh tay Cận Ngạn và mỉm cười chào các cấp dưới trong công ty của Cận Ngạn, nghe thấy sự ngưỡng mộ và khen bọn họ xứng đôi thì trong lòng cảm giác rất ngọt ngào. Chào hỏi xong thì hai người lên tầng cao nhất, thang máy mở ra, hai người cùng ra ngoài. Toàn bộ tầng trên cùng là văn phòng của Cận Ngạn.

Trước khi kết hôn, một ban thư ký cũng được thành lập bên cạnh văn phòng của Cận Ngạn. Sau khi kết hôn, những trợ lý công việc cần thiết của anh đã được anh sắp xếp làm việc ở các phòng ban khác, vì nghĩ rằng trong tương lai sẽ chỉ có hai vợ chồng ở tầng cao nhất, Cận Ngạn đã ra lệnh mở thông hết các phòng trên tầng cao nhất và mua nhiều đồ dùng sinh hoạt khác nhau.

Sự sắp xếp của Cận Ngạn cho Ngụy Sanh là để cô làm trợ lý chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của anh, Ngụy Sanh không quen với công việc của trợ lý, nhưng cô biết cách chăm sóc Cận Ngạn thật tốt. Khi chỉ có hai người, Cận Ngạn sẽ luôn lột sạch quần áo của Ngụy Sanh, anh thích bộ dạng trần trụi của Ngụy Sanh trước mặt mình. Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi thu xếp công việc của Ngụy Sanh, Cận Ngạn cởi váy và tã trên người Ngụy Sanh chỉ vào thảm trắng trên mặt đất, giới thiệu với cô: “Đây là thảm dùng một lần thông minh, chỉ cần cắm điện là có thể tự động hong khô thảm, sau này thảm này chính là hoạt động phạm vi của em.”

Nhìn vào tấm thảm trắng trải ra, dài tầm 10 mét xung quanh bàn làm việc, kéo dài đến phòng bếp bên trái và kéo dài đến phòng nghỉ bên phải. Quả nhiên anh lo lắng toàn diện, cô nghe lời gật đầu, dịu dàng trả lời, “Dạ, ông xã.”

Sau khi Ngụy Sanh kết hôn, cũng đổi cách gọi anh Ngạn là ông xã, Cận Ngạn cũng không để ý vì anh đều thích cả hai cách gọi. Sau khi nói xong, anh lại bổ sung: “Ngoài công việc anh giao cho em, nhiệm vụ cuối cùng của anh mỗi ngày là phải luôn nhìn anh, nghĩ đến anh, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt đẫm thảm vì anh, nếu như thảm không ướt thì phải cố làm nó ướt đến khi tan làm.”

Ngụy Sanh ngượng ngùng gật đầu, cô tò mò ngồi trên chiếc ghế có hình dạng kỳ lạ đặt chéo trước bàn làm việc dưới sự hướng dẫn của Cận Ngạn, đó là một chiếc ghế pha lê trong suốt, sau khi cô ngồi dậy, giữa hai chân của cô đã nhô ra thứ gì đó khỏi giữa ghế. Trên ghế có một màn hình điện tử là hình hoa huyệt và cúc huyệt của cô.

Trên tay vịn có một nút bấm. Sau khi ấn vào tay vịn, một bàn trong suốt sẽ nhô ra. Trên bàn có một chỗ lồi ra là màn hình và bàn phím. Bây giờ màn hình máy tính rất sạch sẽ và chỉ có danh sách việc cần làm. Cận Ngạn bước đến bàn và ngồi trên ghế của ông chủ, khi nhìn lên, anh có thể nhìn thấy mọi động tĩnh của Ngụy Sanh, tâm tình vui vẻ bèn gõ lên, trước màn hình cũng hiện lên dòng chữ.

“Máy tính của em cùng chip với anh, anh có thể nhìn thấy màn hình máy tính của em và điều khiển, vì vậy anh có thể xem liệu em có lười biếng hay không.”

Cận Ngạn nhấp thêm vài lần nữa trên màn hình máy tính, Ngụy Sanh ngạc nhiên khi thấy màn hình máy tính của cô đã trở thành hai hình ảnh động ghép lại với nhau. Mà hai hình này cô không hề xa lạ, đó là hoa huyệt và cúc huyệt của cô mà!

Cô nhìn Cận Ngạn với khuôn mặt đỏ bừng, không phải là quá xấu hổ khi nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô trên màn hình mọi lúc sao? Thật sự quá kỳ quái. Nhìn thấu suy nghĩ của cô nên anh lại thao tác một chút, màn hình lại trở thành màn hình bình thường. Đương nhiên, màn hình của Cận Ngạn vẫn là chuyển động thời gian thực của hoa huyệt và cúc huyệt, anh không có nói với cô. Ngụy Sanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe Cận Ngạn giới thiệu: “Còn có điều lợi hại hơn.”

Sau đó, anh bấm vào màn hình máy tính, Ngụy Sanh cảm thấy hoa huyệt và cúc huyệt trên màn hình được các xúc tua nhỏ thăm dò vào trong. Nếu không phải cô mẫn cảm thì cũng không cảm giác được nó đâm vào.

Đột nhiên, cô thấy lạnh lẽo, hoa huyệt và cúc huyệt bị các xúc tua tách mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không giữ được trong tử ©υиɠ đã thấm vào lớp lưới mịn của mặt ghế. Cận Ngạn lại nhấn nút, và một que dài nhanh chóng từ phía sau cái ghế xuất hiện treo quần áo, nói là một bộ quần áo, nhưng thực ra đó là một mảnh vải có lỗ to bằng đầu người, chính xác là đặt trên đầu Ngụy Sanh, che đi phần bên dưới từ cổ.

Sau khi thể hiện tất cả các chức năng, Cận Ngạn nêu yêu cầu của mình với Ngụy Sanh: “Khi em ngồi vào chiếc ghế này và làm việc, hoa huyệt và cúc huyệt sẽ được các xúc tu kéo ra, màn hình sẽ tự động bật lên, cho biết em đang ở trạng thái làm việc, khi em cần nghỉ ngơi hoặc hoàn thành nhiệm vụ làm ướt thảm, các xúc tu sẽ rút lại và phát ra dòng điện yếu để nhắc nhở em, sau khi em kẹp hai huyệt, mặt bàn sẽ tự động co giãn trở lại để tạo điều kiện thuận lợi cho em xuống khỏi ghế.”

“Nếu có người đến tìm anh thảo luận thì thứ đó sẽ tự động rơi xuống người em, họ đi thì sẽ tự động cởi ra, không cần lo bị bại lộ.”

Thấy Ngụy Sanh muốn nói gì đó lại thôi, Cận Ngạn nói tiếp: “Nếu người đến lúc em đang làm nhiệm vụ ướt thảm cũng đừng lo lắng, bọn họ trước khi vào sẽ gõ cửa, em chỉ cần ngồi vào ghế khi là được, còn có vấn đề gì sao?”

Ngụy Sanh ngồi trên ghế lắc đầu, đỏ mặt chịu đựng cảm giác mát lạnh của không khí tiến vào hai huyệt, cố gắng không nghĩ lung tung, bắt đầu làm việc anh giao.