Chương 7

“Sanh Sanh chơi một lát đi, anh đi chuẩn bị đồ dùng dạy học.” Cận Ngạn nhanh chóng rời khỏi phòng, Ngụy Sanh thấy phòng không lớn, đối diện cửa là cửa sổ sát đất, và ba mặt còn lại là tường trắng, một bên tường có giường khám bệnh, giữa phòng có một chiếc ghế phụ khoa (nữ chính không biết), còn hai bức tường kia thì có những cái tủ lớn, rất giống với phòng y tế của trường, Ngụy Sanh đang ngồi trên giường nhìn cách bài trí xung quanh rồi nghĩ như vậy.

Cận Ngạn nhanh chóng ôm một đống đồ quay lại phòng, khóa cửa rồi bấm nút ở trên tường, ba mặt tường lập tức có một chiếc rèm lớn màu trắng phủ xuống che kín. Vì không có đèn nên bỗng nhiên tối sầm, Ngụy Sanh nghiêng đầu nhìn động tác của Cận Ngạn, tò mò nghĩ thứ này giống hệt phòng máy chiếu trên trường. Đúng như cô đoán, Cận Ngạn mở máy chiếu lên, anh lấy ra một thứ gì đó khá dài giống thước dạy học, cô nhìn anh điều chỉnh kỳ quái gì đó trên ghế phụ khoa, ba mặt tường hiện lên hình ảnh chiếc ghế. Hình ảnh trên tường vô cùng rõ ràng và thần kỳ khiến Ngụy Sanh tò mò, nhưng câu trả lời của anh quá chuyên môn làm cô mơ hồ không hiểu.

Ngụy Sanh từ bỏ việc hiểu, Ngụy Sanh bị Cận Ngạn cột lên ghế phụ khoa ngay sau đó. Anh chỉnh lưng ghế ngả ra sau, nhìn Ngụy Sanh một chút, trên mặt tường liền xuất hiện hình ảnh tư thế của Ngụy Sanh bây giờ: Đầu hơi ngả ra phía sau dựa vào lưng ghế, hai tay bị trói lên thành ghế, hai chân bị đặt lên trên rồi mở ra, nằm thành hình chữ mã. Bởi vì tư thế mở rộng nên tiểu huyệt hoàn toàn bại lộ trên máy chiếu. Hình ảnh rõ ràng đến mức Ngụy Sanh cảm thấy khó chịu. Cô nhìn người đàn ông trong áo blouse màu trắng một cách đáng thương, nhưng Cận Ngạn lại lắc đầu, Ngụy Sanh giãy giụa muốn đứng dậy, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích. Sau một lúc, Ngụy Sanh mệt mỏi đành từ bỏ, rốt cuộc chấp nhận bản thân đang nằm ra tư thế đáng xấu hổ.

Cận Ngạn vẫn luôn im lặng quan sát cảm xúc của cô gái nhỏ, phỏng đoán tâm lý bây giờ của cô. Sau khi thấy Ngụy Sanh bỏ cuộc không giãy giụa nữa, anh bước đến bên cạnh, hôn nhẹ lên khóe môi của cô để an ủi: “Sanh Sanh đừng sợ, trong nhà không có mẫu sẵn, anh cũng không muốn nhìn của người con gái khác. Chỉ có thể tạm thời để em ủy khuất làm giáo cụ giảng dạy cho lớp sinh lý. Anh biết em đang không thoải mái, nhưng bây giờ thì đỡ hơn chưa?” Nghe giọng nói an ủi của anh, cảm nhận được nơi khóe môi có chút mềm, nhưng Ngụy Sanh vẫn còn hơi sợ. Cô cố gắng đè nén cảm giác thẹn thùng, một lúc sau run run nói: “Anh, anh Ngạn, em, em chuẩn bị xong rồi, có, có thể bắt đầu ạ!”

Anh khen thưởng cô bằng một nụ hôn nhẹ trên trán, Cận Ngạn dịu dàng nói: “Anh bắt đầu đây, Sanh Sanh phải nhớ rõ, bằng không chúng ta phải học bù.” Tưởng tượng bản thân đang bị trói như thế này, Ngụy Sanh căng thẳng run lên, cố gắng dời lực chú ý của mình lên người Cận Ngạn, kiên định nói: “Anh Ngạn, em không muốn học bù, anh dạy chậm một chút để em nhớ kỹ, được không ạ?”

Cận Ngạn gật đầu, chỉ thước dạy học vào ngực cô gái nhỏ, điểm lên vυ" của cô rồi bắt đầu nghiêm túc giảng dạy: “Đây là vυ", con người và động vật đều có chung đặc điểm là tuyến vυ" để sản sinh ra sữa. Ngực con người nằm giữa xương sườn thứ 4 dưới xương quai xanh, mỗi bên trái phải một cái. Trẻ em và đàn ông không thấy ngực rõ ràng. Con gái ở tuổi dậy sẽ chịu ảnh hưởng bởi các yếu tố sinh dục kí©h thí©ɧ chúng lớn dần lên. Đến tuổi trưởng thành, vυ" sẽ trở thành hình cầu, đầṳ ѵú có hình trụ nhỏ, lớp da đỏ hồng xung quanh có tuyến bã gọi là quầng vυ".” Thấy cô gái nhỏ đang hoang mang vì những từ vựng chuyên môn nên giọng của Cận Ngạn nhỏ dần nói: “Vừa rồi chính là các từ ngữ sinh học chuyên ngành, Sanh Sanh không cần nhớ nhiều như vậy, chỉ cần nhớ những gì anh dạy tiếp theo là được.”

Ngụy Sanh vẫn đang đau đầu với các thuật ngữ đó, cô vốn học không giỏi, giờ còn phải nghe những từ ngữ miêu tả chuyên nghiệp thế này thật không tốt chút nào. Cô thành thật nói: “Anh Ngạn, vậy anh không cần dùng mấy từ học thuật giảng cho em đâu, dù sao em cũng không nhớ nổi, anh chỉ cần nói những gì em cần phải nhớ là được rồi.”

Cận Ngạn hài lòng nhìn cô gái nhỏ, lại thưởng cho cô một cái hôn, nhìn cô đỏ bừng mặt bèn nhắc nhở cô tập trung, Cận Ngạn tiếp tục chỉ vào người cô giảng giải: “Ngực còn được gọi thân mật là vυ", đây là đầṳ ѵú hoặc núʍ ѵú. Sau khi trưởng thành, vυ" và núʍ ѵú sẽ phát triển to hơn. Càng to càng tốt, anh sờ sẽ thích hơn. Nhưng hiện tại vυ" Sanh Sanh còn hơi nhỏ.”

Nhìn hình bộ ngực nhỏ của mình, dù nằm nghiêng nhưng cũng không nhỏ, Ngụy Sanh gật đầu thừa nhận, theo bản năng hỏi: “Vậy đến bao giờ ngực em mới lớn?” “Em đã 15 tuổi, hiện giờ cũng chỉ tầm cup A, đợi khi em dậy thì, nhiều nhất cũng chỉ lên được cup B.” Cận Ngạn khoa tay múa chân tạo ra độ to của cup B, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô gái nhỏ, ánh mắt anh chợt sáng lên, dụ dỗ nói: “Sanh Sanh có muốn vυ" lớn hơn không?” Ngụy Sanh gật đầu, rầu rĩ nói: “Em thấy các bạn cùng lớp mặc đồng phục cup ngực còn to hơn cup B, nhìn họ mặc quần áo lên trông thật đẹp. Em không biết của họ to bao nhiêu, anh Ngạn, anh nghĩ phải to như thế nào mới thích hợp?”

Cận Ngạn cười hài lòng, vươn bàn tay ra trước mặt Ngụy Sanh minh họa: “Anh thấy vυ" của Sanh Sanh chỉ cần vừa tay anh là được, anh có thể nắm nó trong một bàn tay như vậy là ổn nhất, thêm chút đường cong cơ thế sẽ càng đẹp hơn nữa. Nếu để chúng lớn quá thì sau này Sanh Sanh sẽ không tiện cử động.”

Ngụy Sanh gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Vậy anh Ngạn, tay anh lớn như vậy thì vυ" em phải lớn đến bao nhiêu?”

“Để anh xem, chắc là cup D nhỉ.”

Cô gái nhỏ gật đầu rồi lại bắt đầu buồn rầu nói: “Nhưng mà khi nào vυ" của em sẽ lớn lên đến cup D, em cũng không biết làm sao để chúng to hơn?”

Cận Ngạn cười lớn đến mức tiếng quanh quẩn trong phòng: “Việc này Sanh Sanh không phải lo, cứ giao cho anh là được, anh sẽ có cách. Em chỉ cần nghe lời anh thôi.” Bất ngờ bởi tiếng cười của anh, Ngụy Sanh thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu.

Tâm trạng Cận Ngạn đang rất tốt, tiếp tục chỉ vào đầṳ ѵú giảng bài: “Sữa sẽ chảy ra từ núʍ ѵú, về sau vυ" Sanh Sanh lớn lên cũng sẽ chảy sữa ra. Đến lúc đó anh cũng có phúc phần.”

Ngụy Sanh thắc mắc: “Không phải chỉ có phụ nữ có bầu hoặc đẻ con xong mới có sữa sao ạ?”

“Đa phần là vậy, nhưng để vυ" Sanh Sanh lớn nhanh, anh phải dùng phương pháp đặc biệt để giúp em. Nhưng chúng sẽ có tác dụng phụ, ví dụ cơ thể sẽ trở nên mẫn cảm hơn, thậm chí tiết ra sữa. Tuy vậy, chúng sẽ không tổn hại đến cơ thể, Sanh Sanh yên tâm.” Cận Ngạn chậm rãi giải thích các khái niệm cho cô.

Ngụy Sanh bị thuyết phục liền gật đầu, im lặng nhớ những gì Cận Ngạn vừa dạy. Anh tiếp tục giảng, cây thước nhanh chóng chỉ vào giữa hai chân Ngụy Sanh. Cô mở to mắt nhìn hình ảnh của mình trên màn chiếu, giọng nói đầy bất ngờ: “Hóa ra bên dưới của anh trưởng thành như vậy, còn rất đẹp sao?”

Cô vô thức nói, nhìn rõ ràng toàn bộ có thể thấy thưa thớt lông tơ che giấu đóa hoa như có như không, nơi lộ ra là một màu hồng nhạt, cánh hoa môi mở ra không tự giác liền co rút lại như miệng con cá đang thở. Mà hạt đậu nhỏ cùng miệng tiểu huyệt theo sự co rút thỉnh thoảng lộ ra, làm cho người ta muốn khai phá. Cạnh đó là cúc huyệt nho nhỏ như một đóa hoa có nụ hồng nhạt.

Nhìn hoa huyệt của Ngụy Sanh, Cận Ngạn nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu, trấn áp du͙© vọиɠ trong lòng xuống, giọng nói khàn khàn: “Tiểu huyệt Sanh Sanh thật xinh đẹp, nhưng vẫn còn một ít lông tơ, có hơi ảnh hưởng mỹ quan, anh giúp em cạo đi.” Nói rồi, anh xoay người lấy ra trong ngăn tủ đồ cạo lông. Sau khi cạo xong, hoa huyệt càng hiện lên rõ ràng. Cận Ngạn không nhịn được sờ sờ hai cánh hoa môi, ngoại trừ co rút thì hoa huyệt cũng không có phản ứng gì khác, anh hơi bất mãn: “Đây là niệu đạo, còn đây là da^ʍ huyệt, này là da^ʍ hạch và da^ʍ cúc của em. Đây là nơi khiến hai chúng ta cảm thấy sung sướиɠ, nhưng Sanh Sanh bây giờ có hơi lãnh cảm nên chưa chảy nước. Em ra nước càng nhiều, nơi này càng mẫn cảm, sẽ càng sướиɠ hơn.” Ngụy Sanh nhìn Cận Ngạn như muốn nói rồi lại thôi, Cận Ngạn nhanh chóng nhanh chóng cắt ngang câu cô muốn hỏi, muốn mau chút làm cho em trai mình sung sướиɠ bèn nói thẳng: “Anh biết Sanh Sanh muốn nói gì, bây giờ đừng hỏi gì cả, sau này cơ thể thay đổi, em sẽ hiểu ngay. Hiện giờ chỉ cần nhớ các tên gọi anh vừa dạy em là tốt rồi, nếu em dùng như thói quen thì tự nhiên cũng nhớ kỹ.”

Đợi đến khi giới thiệu hết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trên người Ngụy Sanh một lượt xong, Cận Ngạn cười thần bí, anh cởϊ áσ blouse trắng dài ra. Ngụy Sanh liền phát hiện Cận Ngạn thế mà không mặc gì bên trong! Dáng người của anh hoàn mỹ, cơ bắp rắn chắc, cơ bụng hay tuyến nhân ngư gì cũng có, trông vô cùng mê người, đi xuống nữa là rừng cây rậm rạp mà người anh em bên trong đã hưng phấn đang ngẩng đầu. Nơi đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà chỉ vào Ngụy Sanh.

Ngụy Sanh đỏ mặt, kinh ngạc nhìn Cận Ngạn, phát hiện rằng cơ thể của hai người có sự khác biệt, liền tò mò hỏi: “Anh Ngạn, sao phía dưới của chúng ta trông khác biệt vậy ạ? Của anh nhìn như gậy gộc, anh mặc quần không thấy khó chịu sao?”

Cận Ngạn bất đắc dĩ trả lời: “Đây chính là sự khác biệt của nam và nữ. Thứ này tên khoa học gọi là dươиɠ ѵậŧ, còn có thể gọi là côn ŧᏂịŧ lớn hoặc dươиɠ ѵậŧ lớn. Bình thường nó sẽ mềm xuống, không ảnh hưởng đến việc mặc quần áo. Nhưng khi nhìn đến tiểu huyệt cùng vυ" của em thì nó sẽ cương lên giống như vây giờ, đây là biểu thị muốn cắm vào trong cơ thể của em, muốn thân mật với em, bằng không nó không mềm xuống được, nó sẽ luôn cứng như vậy, rất khó chịu.” Nói rồi, biểu cảm cũng hiện lên sự khó nhịn.

Ngụy Sanh nhìn anh như vậy có hơi đau lòng: “Em nhớ rồi, bây giờ có phải anh Ngạn rất khó chịu không, em muốn giúp anh thì phải làm thế nào?” Cận Ngạn gật đầu, cởi hai tay Ngụy Sanh xuống, giả vờ cảm động: “Bây giờ quả thật anh vô cùng khó chịu, may mà có Sanh Sanh ở đây giúp anh. Em dùng hai tay xoa nhẹ vuốt ve côn ŧᏂịŧ lớn, vuốt từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng xoa xoa hai quả cầu phía dưới nữa, anh sẽ thoải mái.” Nói xong, anh đưa tay Ngụy Sanh lên mà sục, thỉnh thoảng không nhịn được khẽ ngâm nga một tiếng, bàn tay nhỏ mềm mại sờ sờ trên côn ŧᏂịŧ thật thoải mái, không giống như tự mình thủ da^ʍ.

Không biết qua bao lâu, tay Ngụy Sanh càng ngày càng mỏi mà côn ŧᏂịŧ trong tay cũng càng nóng hơn, bỗng nhiên chạm đến giới hạn, người đàn ông rêи ɾỉ. Trên tay Ngụy Sanh bị bắn đầy chất lỏng dính dính màu trắng, có chút tanh, cô cảm thấy có chút ghê tởm. Nhưng liền nghĩ đây là của anh Ngạn bắn ra, cô nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhìn vẻ mặt sảng khoái của Cận Ngạn hỏi: “Anh Ngạn, cái này trông giống sữa chua quá, nhưng lại có mùi tanh nhẹ, đây là gì vậy? Vì sao sau khi bắn thứ này ra, côn ŧᏂịŧ của anh liền mềm xuống, ôi chao, thật thần kỳ!” Cận Ngạn phát tiết xong, thoải mái hơn rất nhiều, nghe được câu hỏi ngây thơ của Ngụy Sanh nên anh thấp giọng cười thành tiếng: “Sanh Sanh ngoan, cái này chính là tinh hoa anh Ngạn bắn ra, ăn nhiều sẽ có tác dụng làm đẹp. Hương vị cũng không quá khó ăn, chờ em quen với nó sẽ thích mùi vị, em muốn nếm thử của anh trai không?”

Ngụy Sanh giơ tay dính đầy chất lỏng, cô vươn ngón trỏ lên, nín thở mà thè đầu lưỡi liếʍ liếʍ một chút. Ban đầu cảm thấy có chút tanh nhưng thật ra so với sữa bò cũng không khác.

Nhìn ánh mắt cổ vũ của Cận ngạn, cô chậm rãi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay. Cận Ngạn nhìn cô gái nhỏ đưa lưỡi liếʍ liếʍ thì anh lại cương. Cố nhịn cảm giác du͙© vọиɠ muốn làm cô, anh cởi bỏ dây trói trên người Ngụy Sanh, giúp cô thư giãn gân cốt chút. Sau khi mặc quần áo tử tế lên người Ngụy Sanh, anh hôn nhẹ lên trán để khen thưởng rồi dịu dàng hỏi: “Hôm nay bài học khóa học sinh lý em nhớ kỹ chưa?”

Ngụy Sanh im lặng rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi.” Cận Ngạn dịu dàng khen ngợi: “Hôm nay Sanh Sanh tuyệt quá. Chẳng qua chúng ta đã đi được nửa chặng đường, còn một chút nữa thôi.”

Ngụy Sanh nhìn nhìn Cận Ngạn, anh dịu dàng giải thích: “Bởi vì cơ thể em có chút lãnh cảm, hôm nay đi học không có chảy nước. Anh sợ làm em bị thương nên không dạy em phần bên trong tiểu huyệt. Có cơ hội sẽ bổ sung cho em, đừng lo lắng.” Ngụy Sanh không hiểu thở dài một hơi, liền phản bác: “Em không có lo lắng!”

“Phải, phải phải, Sanh Sanh không có lo lắng, hôm nay để anh trai tắm rửa mặc quần áo cho em được không?” Giọng nói Cận Ngạn vô cùng dịu dàng nhìn Ngụy Sanh. Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, nhìn áo trên người, Ngụy Sanh vui vẻ phát hiện bản thân bớt cảm giác mất tự nhiên hơn, tuy vẫn còn có chút thẹn thùng, nhưng cô đã có thể vuột qua. Ngụy Sanh vui vẻ kéo tay Cận Ngạn, nhẹ nhàng nói: “Anh ngạn, bây giờ em thấy khá hơn rồi, vậy tối nay xin anh tắm cho em đi ~”

Cận Ngạn xoa xoa đầu cô gái nhỏ rồi cổ vũ: “Sanh Sanh ngoan lắm! Cảm ơn Sanh Sanh đã tin tưởng anh, anh rất vui!”