Chương 8

Sau chín giờ tối, Cận Ngạn gọi Ngụy Sanh đang ngồi trong phòng khách xem TV đi vào phòng tắm. Trong bồn tắm chứa đầy nước, cô gái chần chừ nhìn người thiếu niên đang đứng sau mình. Dưới ánh mắt đầy cổ vũ, cô cắn răng cởi xuống cái áo sơ mi duy nhất trên người, đắm chìm vào trong bồn tắm, nhìn chằm chằm anh đang bất động đứng đó.

Nhìn sắc mặt thẹn thùng của cô gái, Cận Ngạn âm thầm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chắc bây giờ Sanh Sanh không còn bài xích với anh, còn nhớ rõ hôm qua anh nói rằng anh sẽ tắm cho em sau buổi học thứ hai không?” Ngụy Sanh nhớ lại lời nói hôm qua của anh, hôm nay đã trải qua một khóa học sinh lý, cô bất ngờ phát hiện mình không có cảm giác né tránh, chỉ có hơi thẹn thùng thôi. Xem ra lời anh Ngạn nói đều đúng, nên cô muốn nghe lời anh hơn. Nghĩ vậy, Ngụy Sanh xấu hổ mở miệng: “Vậy, vậy phiền anh Ngạn.”

Cận Ngạn vừa lòng cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Đừng vội, để anh nghĩ lại, anh không dám chắc sau này luôn có thời gian để tắm cho em mỗi ngày, cho nên Sanh Sanh cũng phải tự học tắm rửa nữa.”

“Học tắm rửa?” Ngụy Sanh mở to hai mắt hạnh, có chút khó hiểu: “Em có thể tự tắm, sao em phải học nữa?” Thấy cô có hơi không phục, Cận Ngạn kiên nhẫn giải thích: “Nếu Sanh

Sanh cảm thấy mình biết tắm, vậy em tắm cho anh xem thử.” Tắm rửa là chuyện đơn giản nhất, Ngụy Sanh nghĩ như vậy, cô phân tâm cũng không còn ngượng ngùng.

Như dự đoán, nhìn Ngụy Sanh chỉ tắm rửa qua loa bộ ngực và vùng tam giác kia, Cận Ngạn lắc đầu: “Sanh Sanh, quả nhiên em tắm rửa không đúng, khó trách sao ngực và tiểu huyệt của em lãnh cảm như vậy.”

“Em tắm không đúng sao? Em vẫn luôn tắm như vậy.” Nhận ra mình làm không đúng, Ngụy Sanh tò mò đặt câu hỏi.

“Nghiêm túc mà nói Sanh Sanh tự tắm rửa cũng không có gì không đúng, nhưng bây giờ Sanh Sanh đang tuổi trưởng thành, em phải biết quan tâm vài chỗ hơn. Để anh làm mẫu cho nhé?” Ngụy Sanh chần chờ một chút rồi gật đầu.

Chỉ thấy Cận Ngạn đưa tay ra, ấn trên một cái lọ bên cạnh cô, lập tức có một mùi hương ngát truyền đến. Anh đưa hai tay thoa đều, ý bảo Ngụy Sanh ngồi lên chiếc thảm chống trượt trên bồn tắm rồi nói: “Ưỡn ngực lên.”

Nghe yêu cầu của anh, Ngụy Sanh theo bản năng ưỡn ngực. Chỉ thấy thanh niên đưa ngón tay dính đầy bọt chậm rãi mát xa khắp ngực cô, hơn nữa quan trọng còn lấy tay chăm sóc núʍ ѵú, vừa làm anh vừa giải thích: “Lúc trước chúng ta đã thảo luận qua việc này, vυ" của Sanh Sanh có hơi nhỏ, cần lớn tầm cup D. Đây chính là thuốc mỡ chuyên dùng để giúp em, ngoài việc giúp vυ" em chậm rãi to ra mà còn khiến cơ thể em thêm mẫn cảm. Hơn nữa, thuốc này còn làm núʍ ѵú của em luôn giữ màu hồng nhạt xinh đẹp như vậy, sau này còn có khả năng tiết sữa nữa. Cho nên Sanh Sanh mỗi ngày tắm rửa đều phải nhớ mát xa ngực.”

Nghe anh giải thích, Ngụy Sanh chỗ hiểu chỗ không, cảm nhận trước ngực có hơi trướng đau, ngoài ra còn có chút tê ngứa. Cô khẽ cắn môi, buộc mình quan sát để nhớ động tác của anh. Cận Ngạn làm mẫu xong, kêu Ngụy Sanh tự mình làm. Ban đầu chỉ có một số động tác bị sai, nhưng đến lần thì hai thì cô có thể làm chính xác việc mát xa.

Cận Ngạn khen ngợi, vỗ lên mái tóc ướt sũng của cô: “Sanh Sanh đã hoàn toàn thành thạo rồi, thông minh lắm ~ Mỗi ngày cứ làm ba lần mát xa ngực theo cách này, một tháng sau bộ ngực sẽ lớn hơn một chút.”

Cô rất thích nghe anh khen ngợi mình, Ngụy Sanh hồn nhiên quên mất bản thân đang trần trụi đang ngồi trên bồn tắm lại hỏi: “Ngoài bộ ngực còn phải chú ý chỗ nào nữa ạ?” Cận Ngạn ôm cô gái nhỏ trần trụi vào trong lòng rồi tách hai đầu gối mảnh khảnh ra. Sau khi rửa tay sạch sẽ, cầm một tuýp thuốc mỡ lên, cẩn thận bôi trên mép hoa môi, hoa hạch, hoa huyệt và hậu huyệt. Ngụy Sanh thấy chân có hơi nhũn ra, phía dưới có chút lành lạnh, còn ngứa nữa. Hơn nữa theo tác dụng của thuốc cô có cảm giác muốn đi tiểu, không nín được cảm giác này mà còn có cảm giác trống rỗng, nơi hậu huyệt còn có cảm giác trống vắng. Loại cảm giác này quá kỳ quái làm cô hoảng loạn: “Anh trai, em có cảm giác muốn đi tiểu, nhưng cũng không phải vậy, anh thoa cái gì lên em thế, bây giờ em thấy lạ quá.”

Nghe rõ cảm giác của cô gái rồi anh đưa tay xuống tìm miệng hoa huyệt, bỗng sờ thấy một dòng chất lỏng trong suốt. Cận Ngạn thở ra một hơi thoải mãn, cuối cùng cũng yên lòng, xem ra thứ thuốc này đúng là có tác dụng. Anh bèn giải thích: “Đây là thuốc trị liệu chứng lãnh cảm của Sanh Sanh, dù sao thì chuyện vợ chồng muốn hạnh phúc lâu dài thì phải hài hòa chuyện tìиɧ ɖu͙©. Sanh Sanh đừng lo lắng, cảm giác hiện tại của em là bình thường, có thể nói sự động tình thức tỉnh, cảm giác càng mãnh liệt thì cơ thể em càng mẫn cảm và muốn nó. Anh trai vẫn luôn rất muốn em cho nên cũng chờ mong em có khát vọng với anh như vậy. Nhưng mà, thuốc này sẽ có vài tác dụng phụ, nó sẽ kìm hãm sự phát triển lông tóc của em, cho nên sau này lôиɠ ʍυ của em sẽ không mọc lên được để bảo vệ hoa huyệt nữa. Nhưng đừng sợ, anh sẽ tìm cách khác.” Ngụy Sanh cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ lời nói của anh, mà vì không tập trung nên sợ hãi trước đó cũng tan biến.

Không nghe thấy Ngụy Sanh nói gì, Cận Ngạn nhéo nhéo núʍ ѵú nhỏ của cô: “Sanh Sanh nhớ kỹ, mỗi ngày tắm đều phải xài thuốc mỡ. Anh sẽ kiểm tra thường xuyên, nếu không bôi thì sẽ bị phạt, em biết không?”

Ngụy Sanh gật đầu, Cận Ngạn hài lòng lại nhéo núʍ ѵú, cô gái nhỏ liền rên khẽ nói: “Em biết rồi anh trai, em sẽ không quên.”

Chờ cô gái nhỏ hồi phục lại sức, Cận Ngạn chỉ vào lọ thuốc rồi nói: “Đây là sữa dưỡng thể mà công ty anh đã phát triển dựa theo các chỉ số sinh lý của em. Ngoài tác dụng dưỡng ẩm và làm trắng da, còn ức chế mọc lông và tăng độ mẫn cảm cho cơ thể. Anh thích một Sanh Sanh ngây thơ và trong trắng, cho nên Sanh Sanh phải nhớ bôi thứ này sau khi tắm đấy.”

“Lại là loại tăng sự mẫn cảm, anh trai, hôm nay anh nhấn mạnh rất nhiều việc mẫn cảm, nó có ích lợi gì vậy?” Cận Ngạn cười cười: “Đây là bí mật, chờ sau này tự em sẽ hiểu.”

Nói xong, Cận Ngạn bắt đầu bôi dưỡng thể lên người Ngụy Sanh. Cô nhìn bàn tay to đang vuốt ve khắp người mình, cảm giác có chút lạ lẫm, vì tác dụng của thuốc, cô cảm giác phía dưới mình có hơi nóng lên và trống rỗng. Nước cũng nhiều hơn, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng thấy như đang bay trên mây, thoải mái lắm, tinh thần cô bay bổng nhưng đầṳ ѵú đột nhiên đau xót, cô bèn ủy khuất nhìn anh.

Cận Ngạn vô tội giải thích: “Anh đã bôi xong rồi mà em vẫn ngẩn người, anh không có cách nào, để em thích ứng trước rồi tuần sau chúng ta bắt đầu chương trình học mới.”

Ngụy Sanh nghe chương trình học mới mà dời đi sự chú ý, cũng mặc kệ oan ức, muốn đứng dậy để lau đi sữa dưỡng thể trên da, nhưng bị Cận Ngạn cản lại.

Cận Ngạn trừng phạt nhéo lên núʍ ѵú của cô, giọng nói nghiêm khắc dạy dỗ: “Sanh Sanh quên là anh vẫn còn ở đây sao? Em phải nhớ kỹ khi nào ở bên cạnh anh, em không được tùy ý chạm vào cơ thể, thậm chí là bất kỳ hành động nào.” Ngụy Sanh không hiểu, tại sao mình muốn làm gì cũng phải được Cận Ngạn cho phép chứ. Cô có hơi sợ hãi, nhưng càng nhiều nghi vấn cô càng suy nghĩ rồi nhỏ giọng hỏi.

Cận Ngạn quan sát biểu cảm trên mặt Ngụy Sanh, bất ngờ là cô không thể hiện thái độ thái độ bài xích, chỉ có hơi nghi ngờ, anh vừa giải thích vừa quan sát cô: “Chú và dì có vẻ đều rất bận công việc, hẳn không có thời gian chăm sóc Sanh Sanh đúng không?”

Nhìn Ngụy Sanh gật đầu, Cận Ngạn tiếp tục: “Sanh Sanh có cảm thấy buồn khi không ai quan tâm mình không, cái gì em cũng phải tự làm mọi thứ, đôi khi còn có cảm giác bị bỏ rơi?”

Đúng! Anh trai Ngạn thật quá lợi hại, cô sùng bái nhìn anh, anh khẽ nói: “Cho nên Sanh Sanh rất muốn có người quan tâm, có người chăm sóc có phải không?”

Ngụy Sanh tiếp tục gật đầu. “Em muốn người khác quan tâm, được người trông nom, vậy anh muốn quan tâm em, chăm lo cho em, em có thấy có vấn đề gì không?”

Ngụy Sanh vẫn ngây ngốc gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Cận Ngạn có chút khác, cô liền lắc đầu: “Anh Ngạn nói rất đúng, quả thật em muốn có người chăm sóc em để có cảm giác được yêu thương. Tuy cha mẹ rất yêu em nhưng bọn họ lúc nào cũng bận rộn. Đôi khi em không biết họ có thật sự yêu em không, em chỉ không hiểu tại sao việc này liên quan gì đến chuyện em làm gì với cơ thể phải được sự cho phép của anh?”

Cận Ngạn tiếp tục lừa cô: “Sau này, chúng ta sẽ thành vợ chồng, mà em cũng thuộc về anh, anh cũng thuộc về em. Vậy anh muốn khống chế cơ thể của em có vấn đề gì nhỉ?” Hình như không có vấn đề gì, Ngụy Sanh cảm thấy lời anh nói có hơi kỳ lạ chỉ là nghe giải thích thấy cũng ổn, lại nghe Cận Ngạn nói anh cũng thuộc về cô, lập tức thì tâm trạng cân bằng lại, cũng không còn rối rắm.

Nhìn cô gái không còn rối rắm, Cận Ngạn tiếp tục ám thị tâm lý: “Sau này ở bên cạnh anh, nghe lời anh là được, muốn làm gì phải hỏi anh trước được chứ?”

Ngụy Sanh gật đầu. Anh ôm cô gái trên người lau khô nước rồi dùng khăn tắm bọc lấy cơ thể cô gái ngây ngô ôm vào phòng ngủ. Anh cởi bỏ khăn tắm ra, đắp chăn cho cô rồi in một nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán Ngụy Sanh: “Sanh Sanh nghỉ ngơi trước đi, anh phải tiếp tục làm việc …”