Chương 13: Rất đau đầu

“Phải không… Nhưng lại không nghe Tuệ Tuệ nói về chuyện đó.” Chu Gia Hiển quay lưng về phía vợ mình, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện nữa.

Bạch Sam ngáp một cái, hạ giọng nói: “Chắc là em ấy mắc cỡ, chúng ta cũng đừng vạch trần, xem khi nào em ấy sẽ nói.”

Không có ai nói nữa, trong phòng im lặng, một lúc sau mới có tiếng hít thở đều đều.

Chu Gia Hiển dậy từ rất sớm, nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn còn xám xịt, lúc này mới sáu giờ.

Không ngờ giờ này đã có người đi lại ở ngoài sảnh, chính là Bạch Tuệ ăn mặc chỉnh tề đang cúi người thay giày ở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chào buổi sáng anh rể.”

“Ừm, dậy sớm như vậy mà đã vội đến công ty rồi sao? Có cần anh đưa em đến đó không?"

“Không cần, không cần, không cần phiền đến anh rể đâu.”

Công ty của anh và công ty của cô ở hai hướng khác nhau, căn bản không có tiện đường.

Chu Gia Hiển nhìn xuống cô: “Anh sẽ đến Cục Công thương để làm việc vào buổi sáng.” Có nghĩa là anh và cô sẽ tiện đường.

“Không phải… Em có người đến đón rồi.” Cô luôn không biết cách để từ chối người khác, người đó còn là anh rể tốt bụng cho cô đi nhờ, khiến cô càng thêm áy náy, thấp giọng nói.

“Vậy em hãy tự chú ý an toàn.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Tuệ cảm thấy anh quay lưng về phía cô uống nước có chút cứng ngắc.

Không sai, gần đây có một người con trai vào cùng nhóm công ty với cô, tên Dịch Gia Thụ, đang đuổi theo cô. Cho đến nay mọi mặt đều không tồi, tuy rằng không thể nói là rung động mãnh liệt, nhưng Bạch Tuệ vẫn cảm thấy có thể tiếp tục quan sát thêm. Nhìn thấy chị gái mình lấy được một anh rể tốt như vậy, cô có phần ngưỡng mộ, cũng có nhiều khao khát về tình yêu hơn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Bạch Tuệ đã đồng ý việc anh ta đưa đón cô vào buổi sáng và tối. Sáng nay bọn họ đã hẹn nhau đi ăn sáng trước khi đi làm.

Ở trên ban công, Chu Gia Hiển yên lặng nhìn xuống bãi đậu xe dưới lầu, có một người đàn ông che đầu cho Bạch Tuệ ngồi vào trong xe. Không hiểu sao chiếc xe không lái đi ngay mà lại dừng lại một lúc rồi mới lái xe ra khỏi tiểu khu.

“Gia Hiển?”

“Gia Hiển!”

Bạch Sam đã thức dậy, đang gọi anh ở khắp mọi nơi.

Chu Gia Hiển đi vào trong phòng: “Đồ ăn sáng để ở trên bàn vẫn còn nóng, anh đi làm đây.”

Cánh cửa bị đóng sầm một tiếng, Bạch Sam cầm bàn chải đánh răng nhìn cánh cửa đóng chặt, do dự không nói gì.

Ngồi vào bên trong xe, Chu Gia Hiển nghĩ đến lịch trình ngày hôm nay, họp cả buổi sáng, rất đau đầu.