Chương 12: Anh chàng đó trông khá đẹp trai

Mặc dù ban đầu bị phân tâm bởi sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông, nhưng Bạch Tuệ đã nhanh chóng tập trung, chuyên tâm vào việc học.

Ngược lại, bản thân Chu Gia Hiển lại không phát hiện ra, rất lâu rồi anh còn chưa lật sang trang khác.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp của cô gái, như thể mắt anh bị dính bằng nhựa cao su.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Tuệ để ý thấy Chu Gia Hiển đã ra ngoài một lần, nhưng cô không quan tâm, khi anh quay lại, đã có một ly sữa được đưa đến trước mặt cô.

“Uống nó đi.”

Bạch Tuệ ngoan ngoãn làm theo, sữa dính xung quanh ria mép ở quanh miệng, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Chu Gia Hiển lại hỏi: “Anh nấu mì, em có ăn không?”

“Không cần phiền vậy đâu anh rể, em không đói.”

Anh liếc nhìn cô một cái: “Anh đói bụng.”

“Vậy thì để em đi, mì em nấu có lẽ không tệ.” Từ nhỏ cô đã khiêm tốn, cho dù có giỏi đến mấy cô cũng cứng nhắc thêm chữ “có lẽ”.

“Ừm.” Chu Gia Hiển đáp lại và đi theo cô vào bếp.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Bạch Tuệ hỏi ý kiến

của anh rồi chọn ra một ít, khéo léo cắt mọi thứ rồi bỏ vào trong nồi.

Chu Gia Hiển chỉ đứng ở một bên nhìn, cũng không nói câu nào, khi cô hỏi có muốn nấu cho chị gái một bát hay không, anh mới nhẹ nhàng đáp: “Không cần, cô ấy đã ngủ rồi.”

Hai người ngồi đối mặt với nhau trong bàn ăn, Chu Gia Hiển ăn một miếng trong ánh mắt mong đợi của cô, quả thật không tồi, còn ngon hơn so với của bảo mẫu làm.

“Rất ngon.”

Bạch Tuệ đã yên tâm rồi, lúc này cô mới dám bắt đầu ăn bát của mình.

“Chẳng qua, em chỉ biết nấu mì mà thôi.” Cô cười ngượng ngùng một chút.

“Đã rất lợi hại rồi,” Chu Gia Hiển nhướng mí mắt: “Sau này sẽ coi như là đóng học phí, thế nào hả?”

Bạch Tuệ đã hiểu được, đây là đang cùng cô bàn bạc học phí dạy học vất vả, quả thật là bản chất của một thương nhân, không chịu thua thiệt dù chỉ là một chút.

Chẳng qua là ai bảo cô có việc nhờ người khác giúp đỡ: “Được ạ...”

Buổi tối hôm đó, tắt đèn trước khi đi ngủ, Bạch Sam đột nhiên nhắc đến chuyện em gái đang ngủ ở phòng khách nói với chồng mình, giọng điệu rất vui mừng.

“Cô em gái ngốc nghếch của em, cuối cùng em ấy cũng đã thông suốt.”

Chu Gia Hiển hiếm khi có được buổi nói chuyện ban đêm, anh tiếp lời: “Làm sao?”

“Hôm nay, trên đường đi làm về, em thấy một người đàn ông đưa em ấy về, anh chàng đó trông khá đẹp trai.”