Chương 7: Không có trở ngại

Cô giao quần áo giao cho cô gái phục vụ, nhờ cô ấy đứa đến tay Chu Gia Hiển.

“Làm phiền cô giúp tôi giao cho người đàn ông bên cạnh cô dâu, ừm… Thì nói quần áo là cô nhìn thấy nên xử lý giúp.”

Đầu mùa thu, nhiệt độ không khí sớm tối chênh lệch rất lớn, đang lúc hoàng hôn không khí đã lạnh từng trận, lộ ra tín hiệu ăn mặc theo mùa.

Chu Gia Hiển cùng Bạch Sam an bài cho những khách khứa không tiện về nhà nghỉ ngơi lại khách sạn, mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc đúng đón gió, quả thật cảm giác hơi lạnh.

Nhân viên phục vụ kịp thời đưa áo khoác tới, mặc dù cô ấy đỏ mặt và lý do thoái thác hơi cứng nhắc, cũng làm anh cảm thấy trong lòng ấm áp.

Trong động tác mặc áo khoác, anh nhìn qua khe cửa phòng nghỉ thấy một khuôn mặt tươi cười phảng phất được phủ một tầng sáng ánh trăng.

Quá trình hôn lễ rườm rà, xã giao, tiễn khách… Ròng rã một ngày, sức chịu đựng có mạnh đến mấy, đến giờ khắc này cũng như nước sôi từng chút sủi bọt bốc hơi mấy. Mệt mỏi, bực bội, thậm chí là ảo não, từng chút từng chút căn nuốt lấy anh.

Chu Gia Hiển tỉnh táo lại, giao chiếc chìa khóa phòng cuối cùng tới tay khách mời.

Lúc này một tràng tiếng cười truyền tới từ trong khe cửa, giống như nước giếng trong tinh khiết của giếng sâu giữa mùa hè.

Chính là Bạch Tuệ đang cùng mẹ đếm tiền, cô hâm mộ nói: “Thì ra cưới một lần có thể có nhiều tiền như vậy, quao, hôm nay nếu như là con kết hôn thì tốt rồi…”

Lời của tác giả: Anh rể không có khả năng không biết quần áo là cô em vợ xử lý, nhân viên phục vụ có thể cẩn thận tới mức này cũng thánh rồi, cảm giác Tuệ Tuệ hơi ngốc quá…

Ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc, Chu Gia Hiển dẫn Bạch Sam bay đến đảo Bali để hưởng tuần trăng mật. Nhưng ngày nghỉ vô cùng ngắn ngủi, chỉ có năm ngày đã về đến, anh lại lập tức chìm vào công việc.

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều để cho vợ xử lý.

Bạch Tuệ bên này từ trung tuần tháng bảy đã từ trường học tốt nghiệp bay về, chơi bên ngoài gần nửa tháng, lúc này mới về thành phố Dung tìm công việc, mặc dù chuyên ngành không đúng nhưng cũng không có trở ngại.

Chỗ ở là kí túc xá nhân viên của công ty, nam nữ lẫn lộn, thường xuyên quá nửa đêm còn thấy đàn ông mặc quần cộc đi tới đi lui trong hành lang, khiến một người vốn da mặt mỏng như cô rất đau đầu. Trong điện thoại với mẹ, cô phàn này một hai lần, không biết làm sao để Bạch Sam biết, trực tiếp tới kí túc xá khảo sát hoàn cảnh cuộc sống của cô.