Chương 8: Không thể thiếu phần chúng ta

Đá đống rác rưởi không biết đã để trong hành lang được mấy ngày, Bạch Sam căm ghét bịt kín miệng mũi: “Đi đi đi, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi khỏi cái chỗ quái quỷ này với chị.”

“Chị… Phòng ở bên ngoài bây giờ rất khó tìm, trước mắt tiền lương của em không cao, phòng ở có hoàn cảnh càng tốt thì tiền thuê càng đắt…” Bạch Tuệ do dự một chút, vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng: “Em không muốn xin tiền người trong nhà và chị, em muốn thử tự mình nuôi sống mình.”

Bạch Sam biết cô em gái nhìn thì yếu đuối của mình có lòng tự trọng rất mạnh, thế là gật gật đầu, dùng khẩu khí mềm nhũn thương lượng với cô: “Phòng ở có thể từ từ tìm, bây giờ ở chỗ chị trước, được không?”

Cô vẫn có chỗ lo lắng: “Nhưng mà… Anh rể có thể không vui không, hai người các chị là tân hôn trăng mật, như vậy sẽ rất làm phiền…”

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Bạch Sam cũng ảm đạm đi rất nhiều, chỉ nhìn xuống phía cuối hành lang thản nhiên nói: “Anh ấy à, suốt ngày chỉ biết bận bịu công việc, coi như có ở trong nhà cũng không biết theo giúp chị.”

Như thế khiến Bạch Tuệ hơi bất ngờ, cô vẫn cho là tình cảm của chị và anh rể rất tốt, cô tự thấy tính cách người anh rể kia kiệm lời ít nói, trên thực tế hẳn là rất hiểu cách thương người mới đúng.

“Vừa lúc em đến còn có thể làm bạn với chị, từ khi em đi học nơi khác, hai ta bao lâu rồi không cùng đi dạo phố rồi?”

Bạch Tuệ bị nói tới hơi lung lay, trước khi cô học đại học hai chị em rất tốt đẹp, cô thật sự hơi nhớ khoảng thời gian trước kia.

“Vậy thì quyết định như vậy đi, ban đêm em dọn dẹp một chút, ngày mai vừa vặn là cuối tuần, chị để anh rể em cùng đến khuân đồ.”

“Không cần đâu chị, em tự tới là được rồi.”

Bạch Sam hất tóc quay người đi, cũng không biết có nghe hay không.

Ban đêm, Bạch Tuệ gọi điện thoại nói chuyện này với mẹ, đầu bên kia Phùng Xuân Lan có vẻ hơi sốt ruột: “Chị con vừa kết hôn không lâu, hai vợ chồng đang trong thời gian bồi dưỡng tình cảm, con như vậy đến nhà bọn nó ở…”

Không chờ bà nói xong, Bạch Tuệ cướp lời giải thích: “Con cũng nói như thế này sẽ quấy rầy bọn họ không tốt, thế nhưng mà không phải mẹ không biết chị, chị ấy không để ý tới lời con nói.”

Phùng Xuân Lan cũng không muốn trách cứ con gái nhỏ gì nữa, bà cụ bắt đầu nói liên miên: “Vậy con ở lại đừng tạo thêm phiền cho bọn nó, ba của con và mẹ đều già rồi, cái nhà này sao này đều nhờ chị con chống đỡ, con bé vinh hoa phú quý thì luôn luôn không thể thiếu phần chúng ta…”