Chương 9: Em lập tức dọn ra ngoài

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Bạch Tuệ nổi lên mấy phần tủi thân chua xót, cô đã đủ nghe lời hiểu chuyện, như thế nào ba mẹ cũng cảm thấy cô sẽ tạo phiền phức cho chị, lần này chị không phụ sự mong đợi của mọi người gả vào hào môn, địa vị trong lòng ba mẹ không cần nói cũng biết, trái lại là cảm giác tồn tại của cô càng lộ ra vẻ yếu ớt.

Bên kia Bạch Sam trở về nhà lập tức nói với Chu Gia Hiển chuyện Bạch Tuệ muốn chuyển đến ở vài ngày: “Buổi sáng ngày mai anh đi với em để giúp đỡ nhé?”

Chu Gia Hiển yên lặng nghe cô ấy nói xong mới phát biểu ý kiến của mình: “Em gái của em? Ừm, dù có thân đến mấy thì sau này cũng sẽ là người khác…”

“Cái gì mà người khác với không người khác? Em chưa từng xem Tuệ Tuệ là người ngoài, bây giờ con bé cần trợ giúp, em làm chị còn không giúp nó thì nó sẽ nghĩ em như thế nào?”

Chu Gia Hiển không muốn nổi lên tranh chấp với cô ấy, chủ động nhường nhịn: “Được, anh không có ý kiến.”

Hôm sau trời vừa sáng, Bạch Sam cùng chồng xuất phát đến chỗ ở của Bạch Tuệ, vừa đến dưới lầu kí túc xá, lập tức nhìn thấy cô bé ngốc đã ngồi chờ dưới gốc cây đa.

Bạch Sam đi lên trước, Chu Gia Hiển rơi lại phía sau, nhìn qua cô có lác đác không có bao nhiêu hành lý, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế nguyên nhân Bạch Tuệ tới sớm như vậy còn không thể thiếu liên quan tới Chu Gia Hiển. Nói không ra vì sao, cô chính là không muốn người anh rể chưa từng nói được mấy câu cảm thấy cô nghèo túng.

“Em ngốc à, chờ bao lâu rồi? Không biết gọi điện thoại cho chị à?” Bạch Sam đau lòng thay cô em gái lau vệt mồ hôi, giúp đỡ cô ôm túi hành lý.

Bạch Tuệ không ngại cười cười: “Em sợ hai người chưa dậy, không muốn làm phiền hai người ngủ. Mà hơn nữa một mình em cũng có thể mà.”

Hai chị em mỗi người xách một cái túi kéo tay nhau đi vào thanh máy, Chu Gia Hiển đẩy rương hành lý nặng nhất rơi lại đằng sau.

Đồ đạc của Bạch Tuệ không tính là nhiều, cũng không có ý định ở lâu, vật dụng lớn một chút đều đóng kiện gửi về nhà, ba người chuyển một chuyến là xong.

Lúc này điện thoại bàn trong phòng vang lên, Bạch Sam đi vào trong nhà nghe điện thoại.

Chu Gia Hiển đem rương hành lý đặt trước cửa phòng cô: “Đồ vật trong phòng em đều là mới, có cần thêm gì thì nói cho bọn anh biết”

“Cảm ơn anh rể… Thật sự là làm phiền quá, chờ tìm được phòng ở thích hợp em lập tức dọn ra ngoài.”

Người đàn ông thấy cô kiêng dè, đứng yên nửa ngày không biết làm sao để cô gái nhu nhược này gỡ phòng bị với mình xuống.