Chương 10: Nhiều sức lực như vậy?

Ánh mắt anh rơi xuống hoa tươi vừa mới được đưa tới lúc sáng tên bàn sách trong phòng, trên phiến là còn mang theo hạt sương sáng sớm.”

“Người nhà của Sam Sam tất nhiên cũng là người nhà của anh, đều là người một nhà, không có gì mà làm phiền hay không cả.”

Lời này rất có hiệu quả, Bạch Tuệ lộ ra nét mặt tươi cười nhẹ nhõm: “Vâng, em đã biết.”

“Tuệ Tuệ, xong chưa? Xong rồi thì đi xuống lầu mua thức ăn với chị, hôm nay chị tự mình xuống bếp bộc lộ tài năng cho hai người, chúng ta nhất định phải chúc mừng thật tốt một cái.”

“Chờ em thay quần áo khác, nhanh thôi!”

Lúc này ánh mắt Chu Gia Hiển mới rời khỏi mặt cô, không nói gì nhìn vợ đến gần, sau đó cắm đầu chui vào phòng làm việc.

Thay quần áo xong, Bạch Tuệ mở cửa sổ ra, phát hiện dưới lầu chính là một bụi hoa hồng.

Hít sâu không khí ngọt ngào một cái, cuộc sống ở nhờ của cô đã bắt đầu.

Thời gian trôi nhanh, Bạch Tuệ mới vào làm đã gần hai tháng, sau hai tháng cô vẫn còn đang trong thời gian thử việc, nhận tiền lương thực tập ít ỏi.

Cô học ngành ứng dụng hoá học ở trường đại học, nhưng cô lại bị bố mẹ ép vào một công ty chứng khoán, tuy nhiên cô không biết gì về cổ phiếu và chứng khoán. Còn có quá nhiều thứ để học hỏi. Cũng may, cô biết làm thế nào để có thể tiến bộ, khả năng học hỏi cũng rất giỏi, công ty mới nhân từ phá lệ chỉ cần cô có thể lấy được chứng chỉ chứng khoán trong vòng một tháng thì cô sẽ có cơ hội trở thành nhân viên chính thức, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Thi không thành vấn đề, nhưng tìm sách giáo khoa thì rắc rối lắm. Các tiền bối trong công ty trông rất uy nghiêm, tính tình Bạch Tuệ hướng nội yếu đuối, thường chỉ có thể đứng quan sát từ xa, không bao giờ dám đi đến trước mặt chào hỏi, trừ khi có vấn đề trong công việc, nếu không cô không dám dùng việc riêng quấy rối người khác.

Tham khảo một số ý kiến

trên mạng, vào ngày hôm sau, sau khi tan làm cô không trực tiếp về nhà, cô đi dạo ở một hiệu sách lớn gần đó hơn một tiếng đồng hồ, trước bữa ăn, cô xách một chồng sách dày cộp trở về nơi hiện tại cô đang sống, nhà của chị và anh rể.

“Một mình em mang về nhiều sách như vậy? Không gọi cho chị đến đón à đồ ngốc!” Bạch Sam thật sự phục cô em gái này, có khi chết não rồi.

“Không sao, tự em làm được mà.”

Chu Gia Hiển đã nghe cô nói kiểu lý do biện minh này hơn hai lần kể từ khi gặp mặt. Rõ ràng cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, thân thể gầy yếu làm sao có thể có nhiều sức lực như vậy?