Chương 3: Đừng làm chỗ đó (H nhẹ)

Động tác người đàn ông không được coi là dịu dàng, Lương Ảnh Lạc nhắm mắt, lông mi dài rậm khẽ run rẩy: “Đừng ~ Đừng làm mà ~ Đừng làm chỗ đó ~”

Biết rõ mình nên dừng lại, nhưng Lục Thiếu Vũ lại không thể khống chế được, muốn xem thử rốt cuộc cơ thể của cô gái xinh đẹp đến mức nào.

Trong lúc bất tri bất giác, Lục Thiếu Vũ đã cởi hết váy áo trên người cô, lộ ra dáng người của cô gái nhỏ, đầṳ ѵú phớt hồng đã sớm cứng ngắc gồ lên, dụ dỗ anh đến gần thêm một bước.

Chính vào lúc này, điện thoại ở bên cạnh vang lên.

Cô gái khẽ vùng vẫy, cơ thể từ trong lòng anh, chui lại vào trong chăn.

Lục Thiếu Vũ hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, vội vàng liếc mắt nhìn màn hình, sau khi ra khỏi phòng, mới nhấn nút nghe.

Trong phòng, Lương Ảnh Lạc lặng lẽ mở mắt, hoảng hốt không thôi.

Áo ngực bị cởi ra hết, chỗ bị anh chạm qua trên cơ thể tê dại, loại cảm giác này rất xa lạ, lại hơi sợ hãi.

Đầṳ ѵú dính sát vào lớp vải, cọ sát hơi ngứa, Lương Ảnh Lạc trở mình, chui vào trong chăn, có lẽ tác dụng của thuốc cảm vẫn chưa hết, cô lại mơ màng thϊếp đi.

Ngày hôm sau.

Lương Ảnh Lạc dậy rất sớm.

Lề mề ra khỏi cửa phòng, xuống lầu ăn sáng, vốn tưởng sẽ gặp người đàn ông, nhưng bàn ăn chỉ có một mình thím Vương.

Nghe tiếng động, sau khi thím Vương dọn đồ ăn sáng xong, dịu dàng nói: “Cô Lạc, sức khỏe cô thế nào rồi? Trước khi đi, cậu chủ hỏi có cần xin nghỉ học giúp cô không?”

Lương Ảnh Lạc vừa đến trường mới, chưa quen với hoàn cảnh, vẫn chưa theo kịp bài giảng, làm sao dám xin nghỉ.

Cô vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu ạ. Con vẫn đi được.”

Không biết tại sao, nghe thấy người đàn ông không ở đây, cô lại thở phào nhẹ nhõm kỳ lạ.

Nội dung lớp mười không khó, sau khi học mấy ngày, Lương Ảnh Lạc cũng đã dần dần thích ứng.

Từ sau hôm đó, Lục Thiếu Vũ dường như chưa từng về nhà.

Thứ bảy, Lương Vũ San vội vàng trở lại biệt thự.

Sau khi Lương Ảnh Lạc tan học, về nhà như thường lệ, nhìn thấy người phụ nữ trong phòng khách đang thu xếp hành lý, có hơi gò bó, số lần cô gặp Lương Vũ San cũng không nhiều, tình cảm hai chị em xem như không tốt, cũng không tệ.

Lúc này, Lương Ảnh Lạc lặng lẽ đi đến trước mặt người phụ nữ, khẽ khàng gọi một tiếng: “Chị ơi.”

Bấy giờ, Lương Vũ San đang thu xếp túi xách hàng hiệu mà mình mang về trong chuyến công tác lần này, nghe tiếng nói mềm mại, quay đầu lại.