Chương 2: Ưm~ Đừng mà ~ (H nhẹ)

Sau khi cô xuống xe, bước chân loạng choạng, mép váy cũng hơi hỗn loạn.

Lục Thiếu Vũ khẽ liếc nhìn, lái xe rời đi.

Ai mà biết chạng vạng tối, Lương Vũ San đột nhiên nhận nhiệm vụ đến thành phố kế bên công tác, Lương Ảnh Lạc ngoan ngoãn đáp trong điện thoại: “Chị, chị yên tâm, một mình em không sao đâu.”

Đầu kia điện thoại, Lương Vũ San cảm thấy có chút áy náy: “Lạc Lạc, thật sự ngại quá, em đến Lâm thành còn chưa được một tháng, chị lại phải đi. Nhưng mà gần đây chị đã bảo Thiếu Vũ về nhà rồi, có chuyện gì em cứ nói với anh ấy.”

Lương Ảnh Lạc nhớ đến gương mặt của người đàn ông đó, trong lòng bỗng dưng hơi sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn nam sinh bên cạnh cô không nhiều, gia giáo nhà họ Tô nghiêm ngặt, cũng rất ít khi để cô đơn độc tiếp xúc với đàn ông, huống hồ trên người Lục Thiếu Vũ tỏa ra hương vị của người đàn ông trưởng thành, khiến Lương Ảnh Lạc sợ hãi kì lạ.

Trong nỗi sợ hãi, lại có chút tò mò.

Tối hôm đó, Lương Ảnh Lạc làm xong bài tập, nghe thấy một xưng hô lễ phép của thím Vương ở phòng khách: “Thưa cậu, cậu đã về.”

Lương Ảnh Lạc ném sách, chạy đến ngã rẽ cầu thang, nhìn thấy Lục Thiếu Vũ, anh mặc sơ mi màu lam, cà vạt xám nhạt nới lỏng một nửa.

Lục Thiếu Vũ vốn muốn đẩy ra, nhưng cô gái quấn lấy quá chặt, bờ môi mềm mại mang theo vị ngọt, khiến anh không nhịn được duỗi đầu lưỡi.

Cái lưỡi thơm tho của cô rất tự nhiên luồn vào môi mỏng của anh, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau.

Trong lúc mơ màng, Lương Ảnh Lác mυ"ŧ mát nước bọt trong miệng anh, liếʍ láp nuốt xuống, dường như đã khát quá lâu, cuối cùng cũng được giải khát.

Thân hình cô gái bất an cọ lung tung trong lòng anh, bầu ngực căng tràn vừa khéo dán sát vào lòng bàn tay anh.

Lục Thiếu Vũ khẽ dùng sức, đã bắt trúng một bên vυ", tuy cách lớp áo, nhưng cảm giác trong tay còn mềm hơn tưởng tượng của anh.

Lương Ảnh Lạc bị đau cau mày, cho dù đang ngủ mơ, giọng nói vẫn nũng nịu mềm mại như cũ: “Ưm~ Đừng mà ~”

Thịt vυ" mịn màng đầy đặn lấp đầy lòng bàn tay, rất nhanh, Lục Thiếu Vũ không còn thỏa mãn khi chỉ bóp qua lớp áo nữa, bàn tay thuận theo góc áo của cô gái luồn vào trong, ngón tay kéo áo ngực màu trắng gạo xuống, hai vυ" nặng nề bật ra ngoài.

Lục Thiếu Vũ cúi đầu nhìn, đầṳ ѵú cô gái có màu hồng nhạt, dần dần cứng lên giữa đầu ngón tay anh.