Chương 2: Cao lên rồi, Bạch Huy

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

Chu Lãng Dạ lần đầu gặp Bạch Huy vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu ấy.

Năm đó, Chu Lãng Dạ vừa tốt nghiệp Trường Kinh doanh của Đại học Toronto, sau khi hoàn thành chương trình liên thông từ cử nhân lên thạc sĩ, anh trở về Trung Quốc để nghỉ hè. Thân phận của anh trong Chu gia vẫn rất mờ mịt, cho nên Chu Trạch hiếm khi dẫn anh cùng, chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa Chu Trạch với cha của Bạch Huy, Bạch Lễ Duệ, tiệc sinh nhật của Bạch Huy cũng không được coi là dịp chính thức gì nên Chu Trạch mới dẫn Chu Lãng Dạ đi cùng.

Chu Lãng Dạ trước đây sống nhiều năm ở nước ngoài, những người chú hoặc bạn cùng thế hệ này đều không quen biết lắm, ở tiệc tùng tùy tiện uống hai ngụm rượu, cảm thấy xã giao rườm rà thật tẻ nhạt, liền một mình đi đến hoa viên hít thở không khí.

Thời điểm đó, trời vẫn chưa tối, có những cây lan Nam Phi nhẹ nhàng đung đưa ở vườn nhà Bạch Huy, cùng làn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương thơm nhẹ nhàng của hoa, trong hoàng hôn rất dễ chịu.

Chu Lãng Dạ đang mê mải nhìn vào một biển hoa trước mặt, không hề nhận ra rằng một chàng trai mặc áo trắng đang điều bước đến gần. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, dường như cũng ngẩn người.

Chu Lãng Dạ chỉ cần một cái nhìn là nhận ra đây chính là Bạch Huy, người đã được đề cử giải Nam phụ xuất sắc nhất tại Lễ hội phim quốc tế Tokyo cách đây nửa năm. Tuy nhiên, Bạch Huy không nhận ra anh.

Chu Lãng Dạ đứng bên cạnh hoa viên không nhúc nhích, dáng người cao lớn, bình thản nhìn Bạch Huy đang ở trong vườn.

Sự ngạc nhiên ban đầu của cậu bé đã bị đảo ngược, thay vào đó là một nụ cười ấm áp hướng về phía anh.

-

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Chu Lãng Dạ thế nào cũng sẽ không nghĩ tới anh sẽ gặp lại Bạch Huy tại chính công ty của mình.

Anh đi về phía trước hai bước, đột nhiên một bóng người nhảy ra, hung hăng túm chặt Bạch Huy, miệng nói, "Cậu còn đứng ở nơi đó làm gì, đạo diễn muốn cho cậu thêm mấy cảnh quay!"

Bạch Huy lọt vào mắt Chu Lang Dã, bị nhân viên công tác kéo lê, loạng choạng hai bước. Chu Lãng Dạ bất giác đưa tay vớt lên, lại kéo Bạch Huy trở về.

Nhân viên của đội quay là người nóng tính, vừa mở miệng đã nói "Mẹ kiếp..."

Khuôn mặt của Chu Lãng Dạ đã không còn vẻ thản nhiên như khi Chu Trạch ở đây, nhìn lại đối phương một cái có chút lạnh lùng. Hơn nữa, còn có Đào Chi đứng một bên, hỏi, "Chu tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhân viên mới hiểu đó là Tổng giám đốc mới của Hằng Hâm, lập tức ngấp ngáy buông Bạch Huy ra.

Phó phòng Tuyên truyền Doanh nghiệp cũng chạy tới, nửa cúi người nói, "Chu tổng, anh đến rồi, chúng tôi bên này sắp quay xong, anh xem có gì cần cải thiện không?"

“Tiếp tục quay, chúng ta sẽ nói sau." Chu Lãng Dạ kéo Bạch Huy đi vài bước, đứng cách xa đám người, trầm giọng hỏi cậu, "Sao cậu lại tới đây?"

Bạch Huy cười cũng không được, giải thích lại không thể nói ra, giật mình, có chút xấu hổ trả lời, "Tôi đến làm công việc..."

Chu Lãng Dạ nhíu mày nhìn cậu, "Làm công việc?" - Hoàng tử bé trong tay Bạch gia, từ khi nào luôn cần phải hạ mình mới đến làm việc?

Bạch Huy quay đầu liếc mắt nhìn mấy người phía sau đang đứng vẻ mặt nghi hoặc, nói, "Tôi không biết đây là công ty của anh... Tôi được người quản lý gọi đến để tham gia quay một đoạn video quảng cáo, họ nói sẽ trả tiền trong ngày."

Chu Lãng Dạ hơn ba năm không gặp cậu ấy, lúc này mặc dù có nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không phải là nơi nói chuyện, liền hỏi cậu, "Khi nào cậu quay xong? ”

Bạch Huy ngoan ngoãn đứng trước anh, "Ban đầu dự kiến quay nửa ngày, nếu phải thêm vài cảnh có thể sẽ kéo đến chiều."

Lịch trình công việc của Chu Lãng Dạ hôm nay rất chật chội, tạm thời anh không có thời gian để điều tra về lý do Bạch Huy xuất hiện ở đây, liền nói với Bạch Huy, "Sau khi cậu quay xong đừng đi, chờ tôi tan làm."

Nghe anh như vậy dặn dò, Bạch Huy hình như có chút ngoài ý muốn, tựa hồ còn có một chút kinh hỉ, lập tức gật đầu đáp ứng.

Chu Lãng Dạ đi về nơi đang quay hình, lại hỏi một câu, "Bây giờ cậu đang học đại học?"

Bạch Huy nhìn anh, "Học viện Hý kịch Bình Đại, học năm nhất."

Đối thoại dừng lại ở đây, Bạch Huy đi theo nhân viên kia đã trở nên lịch sự hơn để tìm đạo diễn, còn Chu Lãng Dạ lại đi đến trước máy quay, tổng quát nhìn qua một số cảnh đã quay, sau đó đưa ra một vài nhận xét.

Hiện trường tham gia quay rất nhiều diễn viên quần chúng, nhanh chóng tách rời hai người.

Trong khoảng thời gian đó, khi Chu Lãng Dạ ngẩng đầu khỏi máy quay, nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạch Huy; còn Bạch Huy, sau khi nghe xong hướng dẫn của đạo diễn, cũng không nhìn thấy bóng dáng Chu Lãng Dạ nữa.

-

Chu Lãng Dạ làm việc vẫn luôn nhập tâm bận rộn đến gần tối còn chưa định tan làm, thực ra anh đã hoàn toàn quên mất việc mình yêu cầu Bạch Huy ở lại.

Ngược lại, khi Đào Chi đưa văn kiện đến ký tên cho anh, ý tốt nhắc nhở một câu, "Chu tổng, tôi vừa đi qua tầng một, nhìn thấy cậu sinh viên sáng nay đến diễn xuất đang ngồi ở đại sảnh."

Chu Lãng Dạ ngẩng đầu từ máy tính, hỏi, "Bọn họ quay xong khi nào?"

"Khoảng ba bốn giờ chiều, một tiếng trước tôi xuống lấy chuyển phát nhanh. Lúc đó đoàn làm phim đã toàn bộ rời đi."

Lúc này đã hơn sáu rưỡi tối, Chu Lãng Dạ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thầm nghĩ, Bạch Huy còn đang đợi.

Anh không có số liên lạc của Bạch Huy, sau một hồi do dự, anh quyết định về sớm.

-

Bạch Huy ở trong đại sảnh chờ gần bốn tiếng đồng hồ, nhân viên lễ tân Hằng Hâm một lần tiến lên hỏi cậu, có chỗ cần giúp đỡ hay không.

Cậu ấy không có gan nói rằng Chu Lãng Dạ bảo mình đợi ở đây, lại càng xấu hổ khi nhờ lễ tân gọi Chu Lãng Dạ đến hỏi chuyện chỉ có thể hàm hồ giải thích mình đang chờ người.

Cũng may lễ tân không đuổi cậu đi, cậu cũng muốn rời đi giữa chừng để mua một tách cà phê hay gì đó, lại sợ bỏ lỡ Chu Lãng Dạ nên ngồi trên ghế sô pha trong góc cho đến khi bên ngoài trời đã tối dần.

Người mà cậu mong chờ, khi tựa đầu có chút buồn ngủ, rốt cục đi tới trước mặt cậu, có chút xin lỗi nói, "Chuyện trong công việc chậm trễ."

Những cảm giác mệt mỏi của Bạch Huy bỗng nhiên tan biến, cậu đứng cười nói với Chu Lãng Dạ, nói, "Không sao, tôi không đợi lâu."

Chu Lãng Dạ tối nay vốn định gặp Thẩm Trác một lần, nhưng nụ cười này của Bạch Huy khiến anh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Giữa bọn họ có một số chuyện có thể coi là mập mờ, mặc dù Chu Lãng Dạ cho rằng mình đã buông bỏ từ lâu. Nhưng hôm nay khi gặp lại Bạch Huy, anh lại cảm thấy chẳng thể cắt đứt mọi thứ một cách sạch sẽ.

Anh nhìn chàng trai thấp hơn mình một chút, nói, "Cao lên rồi, Bạch Huy." - Không phải với thái độ chơi bời bất cần trước mặt Chu Trạch, cũng không phải với thái độ công việc khi đối diện với cấp dưới, mà là một loại giọng điệu giống như người anh.

Bạch Huy cười rộ lên, để lộ ra hai cái nanh đặc trưng, "Anh Lãng Dạ, năm nay tôi đã mười chín tuổi."

Ba năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, ánh mắt Chu Lãng Dạ hơi trầm, "Còn chưa ăn cơm tối chứ? Ăn cùng nhau?"

"Được, nếu không phiền anh." Bạch Huy nhìn anh, đáy mắt sáng quắc như có ánh sáng.

-

Khu công nghệ cao nơi này có dòng người di cư như chim di cư, đêm đến rồi đi. Một khi qua giờ bảy tối, đường phố vắng tanh.

Chu Lãng Dạ nhẹ nhàng lái xe trên đường chính, một tay cầm vô lăng, một tay đặt trên đùi, "Nói đi, làm sao có thể nhận loại quảng cáo này? Học viện Hý kịch các cậu có quy định sinh viên năm nhất không thể kiếm tiền bên ngoài không?"

Ánh mắt của anh rơi ngoài cửa kính xe, trong khi đó, ánh mắt của Bạch Huy luôn dừng lại trên khuôn mặt anh.

"....... Chỉ nói là không được tham gia diễn xuất, nhưng thỉnh thoảng tham gia quảng cáo hoặc chụp hình vẫn có thể." Giọng nói của Bạch Huy vọng ra có chút thiếu tự tin.

"Ba mẹ cậu thế nào, thật đúng là đồng ý cho cậu đi học Học viện Hý kịch?" Chu Lãng Dạ quay đầu nhìn cậu một cái, Bạch Huy ở trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, đẹp như trong một khung hình chậm của một bộ phim đang chiếu.

Khóe môi Bạch Huy hơi nhếch lên, "Không phải anh nói tôi không có đầu óc nghiên cứu khoa học sao? Tôi chỉ là tuân theo ý của anh mà thôi."

Tiếng "mà thôi" mang theo vài phần thân mật, hòa quyện với hình ảnh dấu vết của cậu thiếu niên ở tuổi mười sáu. Chu Lãng Dạ trong lòng khẽ động, lại không nói được cụ thể nhớ tới cái gì.

Anh hỏi Bạch Huy, "Buổi tối muốn ăn ở đâu?"

"Tôi đều được." Bạch Huy dừng một chút, lại nói, "Nếu anh không phiền, chúng ta quay lại trường quốc tế và tìm một nhà hàng ở đó."

Chu Lãng Dạ đã học cấp hai tại Trường Quốc tế Bình Châu, rất trùng hợp Bạch Huy và anh học cùng một trường. Mặc dù chênh lệch nhau bảy tuổi, họ không từng là đồng học nhưng Bạch Huy biết rằng sau này cậu sẽ thường xuyên gọi anh là "học trưởng" và dường như làm như vậy, cậu sẽ có nhiều mối liên hệ hơn với quá khứ của Chu Lãng Dạ.

Chu Lãng Dạ không có ý kiến gì, vì vậy Bạch Huy đã chọn một nhà hàng ẩm thực Quảng Đông gần trường học trên hệ thống định vị của ô tô. Chiếc xe chạy về phía nam thành phố..

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.