Chương 3: Khi nào gặp lại?

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trường Quốc tế được xây dựng tại vị trí sầm uất của khu đô thị mới Bình Châu, với các tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, sông đào xuyên qua khu vực, cảnh đêm nhìn có chút rực rỡ.

Nhà hàng mà Bạch Huy đã chọn, vài năm trước bọn họ từng tới. Buổi tối vào ngày làm việc, số lượng khách không nhiều, nhân viên phục vụ dẫn họ vào trong, có một nửa số ghế trống trải rộng. Bạch Huy giơ ngón tay chỉ vào một bàn cửa sổ, "Ngồi đó được không?”

Chu Lãng Dạ không ý kiến gì, theo sau Bạch Huy bước đi. Khi ngồi xuống, Bạch Huy nói với anh, "Lần trước chúng ta đến đã ngồi ở đây."

Chu Lãng Dạ không nói liệu anh có nhớ hay không, cũng không nói là không nhớ. Khi nhân viên phục vụ đưa tới cho họ trà nóng và để lại thực đơn, anh mới lặp lại câu hỏi từ trong xe, "Sao cậu lại chạy ra ngoài trường nhận quảng cáo?"

Tầm mắt Bạch Huy từ thực đơn chuyển sang canh, có chút bất đắc dĩ cười, "Học trưởng, không thể chờ ăn cơm rồi mới hỏi sao? Làm thêm công việc để kiếm ít tiền tiêu vặt cũng không có gì to tát đâu"

Chu Lãng Dạ không muốn tranh cãi nữa, lấy điện thoại di động ra một bên lục lọi trong danh bạ, một bên nhìn như thờ ơ nói, "Cậu là tự mình nói cho tôi biết, hay là tôi gọi cho cha mẹ cậu hoặc là chị Bạch Linh của cậu hỏi một chút?"

Lần này, Bạch Huy có chút hoảng hốt, vung tay bắt lấy tay của Chu Lãng Dạ, "Anh, đừng gọi."

Chu Lãng Dạ giương mắt nhìn cậu, Bạch Huy né tránh một chút, trong tay lại không buông ra.

"Tôi với gia đình cãi nhau..." Bạch Huy nhỏ giọng nói, vẻ mặt toát ra một tia khẩn trương, "Họ cắt hết thẻ tín dụng của tôi, tôi cũng không muốn cầu xin chị tôi, liền ra ngoài nhận quảng cáo kiếm chút tiền sinh hoạt."

Chu Lãng Dạ không thể ngờ rằng lý do Bạch Huy nêu ra lại là thế này. Ban đầu, anh nghĩ rằng có lẽ Bạch Huy đang cố gắng tiết kiệm để mua một cái gì đó đắt tiền hoặc có thể vì đã có bạn gái nên phải tăng chi phí hàng ngày, nên mới tìm cách làm việc bí mật trước mắt bố mẹ.

"Cậu... làm sao lại cãi nhau với gia đình?" Chu Lãng Dạ giật mình, mới tiếp tục hỏi.

Bạch Huy nắm tay cậu chậm rãi rụt trở về, khóe miệng mím chặt, không chịu trả lời nữa.

Chu Lãng Dạ gọi cậu, "Bạch Huy." Đồng thời dùng ngón tay bám vào mặt bàn, có chút ý tứ thúc giục.

Bạch Huy tự biết trốn không thoát, cậu thở dài một hơi dài và nói, "Đây đâu phải tới ăn cơm? Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến."

Chu Lãng Dạ bị cậu làm cho bật cười, ngữ khí chậm lại một chút, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ”

Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Bạch Huy nhìn về phía anh, "Tôi đã come out với gia đình."

Chu Lãng Dạ thoáng cái sửng sốt, giống như không thể tin mình nghe thấy cái gì. Bạch Huy nhìn ra vẻ mặt không được tự nhiên của anh, lại lập tức nói, "Không liên quan đến anh, đừng nghĩ nhiều."

Tại thời điểm này, không khí giữa hai người trở nên khá cứng đờ, may mà lúc này nhân viên phục vụ đi lên hỏi có thể gọi đồ ăn hay không. Bạch Huy vội vàng chỉ vào một trang trong đó, "Muốn một phần cơm."

Nói xong, lại lật sang một bên khác, "Một phần nước sốt cá hấp. ”

Hai thứ này kỳ thật đều là Chu Lãng Dạ thích, qua lâu như vậy, Bạch Huy cũng vẫn nhớ kỹ. Cảm xúc trong lòng Chu Lãng Dạ nhất thời vi diệu khó tả.

Bạch Huy mang theo cẩn thận hỏi anh, "Anh Lãng Dạ, anh muốn ăn gì?"

"Cậu đặt đi, tôi không đói lắm." Thanh âm của Chu Lãng Dạ trở nên lạnh lẽo cứng rắn một chút, Bạch Huy ước chừng cũng nghe ra, chỉ thêm một phần thức ăn, liền chuẩn bị trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Chu Lãng Dạ lại thuận miệng thêm nửa con vịt quay và một cái sườn, sau đó nói với Bạch Huy, "Một món ăn không đủ cho cậu. ”

-

Món ăn nhanh chóng được mang đến, trong lúc ăn, không ai chủ động tiếp tục đề cập đến chủ đề "come out", thay vào đó, họ nói về những chủ đề nhẹ nhàng khác để duy trì không khí.

Hai chàng trai ăn cơm nhanh chóng, nửa con vịt quay Chu Lãng Dạ gọi cho Bạch Huy, cơ hồ bị Bạch Huy một mình càn quét xong.

Chu Lãng Dạ buông đũa xuống, hỏi cậu, "Ăn no chưa? ”

Bạch Huy gật đầu, "Ừ, rất no." Nói xong, cậu đặt tay sau lưng, chuẩn bị lấy ví.

Ngay lập tức, Chu Lãng Dạ ngăn cậu lại, lại ngẫu nhiên người phục vụ từ phía của Chu Lãng Dạ đi tới. Không đợi Bạch Huy có thể lấy tiền, Chu Lãng Dạ đã đặt thẻ tín dụng lên khay được người phục vụ đưa đến.

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi, lần gặp sau tôi sẽ mời anh ăn cơm!" Bộ dáng Bạch Huy có chút sốt ruột, đứng dậy muốn đuổi theo.

Chu Lãng Dạ giữ chặt cậu lại, đồng thời chính mình cũng đứng lên..

Mặc dù anh hiểu rằng không nên quá gần gũi với Bạch Huy, không nên tạo thêm hiểu lầm, nhưng sẽ luôn không tự giác giằng co giữa quá khứ và hiện thực. Trong tay theo bản năng đem Bạch Huy hướng bên người một bên, lại thuận thế ôm một chút, nói, "Đừng tranh, cũng không có bao nhiêu tiền, tôi còn có thể cho một sinh viên mời mình sao."

Bạch Huy rất nghiêm túc lý luận với anh, "Tôi không thiếu tiền, tôi tùy tiện quay quảng cáo cũng có mấy ngàn, để tôi trả tiền đi." —— thậm chí còn cố gắng nhét mấy tờ tiền trăm tệ vào tay Chu Lãng Dạ.

Hai người bọn họ đều rất cao thẳng, ngoại hình xuất chúng, khi đứng ở bên cửa sổ, họ trở thành một phong cảnh riêng biệt. Dù sự cãi vã này không to lớn, nhưng vẫn khiến mấy bàn khách chung quanh nhao nhao nhìn qua.

Chu Lãng Dạ dở khóc dở cười, trực tiếp thu đi ví da của Bạch Huy, đặt lại số tiền mặt vào ngăn lửng, sau đó động tác mạnh mẽ cất vào trong túi áo của cậu trở về.

Thiếu niên mặt mỏng, cộng thêm động tác này thật sự có vài phần ái muội. Cậu đỏ mặt, sững sờ đứng nói không nên lời.

Người phục vụ trả lại thẻ ngân hàng và hóa đơn cho Chu Lãng Dạ. Anh lơ đãng bỏ thẻ vào túi áo, dẫn dắt Bạch Huy, nói, "Đi thôi, tôi đưa cậu về trường."

Sau đó, khi Bạch Huy ngồi trong xe cũng không nói nhiều, chỉ chủ động hỏi qua một lần Chu Lãng Dạ sau khi về nước có bận hay không.

Chu Lãng Dạ trả lời thật, "Rất bận, tuần sau sẽ đi công tác một chuyến."

Bạch Huy cảm thấy như việc mời Chu Lãng Dạ ăn cơm hôm nay khiến cậu trở có vẻ rất không hiểu chuyện, ngay cả ý nghĩ mời tiếp theo cũng không biết xấu hổ đưa ra.

Chu Lãng Dạ đi thẳng đến Học viện Hý kịch, đã sắp đến một con phố trước cổng trường rồi, Bạch Huy mới phục hồi tinh thần lại, nói với anh, "Tôi không ở ký túc xá, là thuê phòng ngoài trường, anh cứ đặt tôi ở đầu đường trước đi."

Chu Lãng Dạ không chịu nghe, yêu cầu Bạch Huy chỉ đường. Bạch Huy cũng luyến tiếc chia tay, có thể ở cùng với Chu Lãng Dạ thêm một lúc nữa cũng tốt. Cậu liền cất một chút tâm tư không nỡ này, chỉ một con đường có chút đường vòng, có thể ngồi trong xe thêm năm phút.

Chiếc Bentley màu đen dừng lại ở tiểu khu, Bạch Huy do dự một chút trước khi hỏi, "Số điện thoại cũ kia của anh đã không còn dùng nữa, phải không?" —— Ngay từ khi nghe nói Chu Lãng Dạ trở về nước, cậu đã thử gọi số điện thoại mà anh ấy đã từng sử dụng vài năm trước, nhưng nó đã có chủ mới từ lâu.

Chu Lãng Dạ quay đầu nhìn cậu, đưa tay qua, "Đưa điện thoại cho tôi."

Bạch Huy vội vàng lấy điện thoại di động ra giao cho anh. Chu Lãng Dạ ma xui quỷ khiến nhập số điện thoại di động riêng 1817 vào, nhưng anh không nói với Bạch Huy biết trong danh bạ điện thoại này, cộng thêm Bạch Huy cũng chỉ có ba người liên lạc.

Trước khi xuống xe, Bạch Huy nói với anh, "Cảm ơn anh đã mời cơm, vốn là tôi mời anh chứ."

Thực ra, Bạch Huy là một chàng trai rất có khí chất, cách ứng xử cùng phong độ đều lộ ra giáo dưỡng tốt, ngũ quan lập thể xinh đẹp, cho dù ném vào trong đám người cũng rất chói mắt. Nhưng cũng không biết vì sao, cậu ấy luôn tỏ ra thận trọng khi ở gần Chu Lãng Dạ, như thể cậu rất sợ làm sai và khiến Chu Lãng Dạ không vui.

Cậu nới lỏng dây an toàn và đặt tay lên ghi đông. Chu Lãng Dạ gọi cậu lại, "Bạch Huy."

Bạch Huy nghe tiếng xoay người, nhìn về phía Chu Lãng Dạ.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt trong veo và cảm động của cậu, không khỏi chậm lại một hơi, "Tập trung vào học, đừng ở bên ngoài quay những quảng cáo hạng ba, nếu thiếu tiền thì nói với tôi."

Bạch Huy cười mỉm, "Ai lại nói rằng video quảng cáo của công ty mình là "quảng cáo hạng ba"?" Dừng một chút, lại nói, "Cảm ơn anh, tiền của tôi đủ tiêu."

Chu Lãng Dạ không tức thì nói gì thêm, Bạch Huy cũng không thể ở lâu hơn, liền nói, "Anh lái xe chú ý an toàn.” Sau đó đẩy cửa xuống xe..

Chu Lãng Dạ vốn định nhìn cậu tiến vào tiểu khu, không nghĩ tới Bạch Huy đứng ở ven đường tựa hồ muốn chờ anh đi trước. Chu Lãng Dạ đành phải hạ cửa sổ xe bên ghế phụ xuống, cúi đầu nói với anh, "Trở về đi, tôi đi rồi. ”

Bạch Huy một tiếng "Ừ", đứng lại không nhúc nhích.

Chu Lãng Dạ cảm thấy không còn cách nào, chỉ có thể bật máy và khởi động xe.

Hai người, cả Chu Lãng Dạ và Bạch Huy, đều giữ lại một câu chưa nói: Lần sau khi nào gặp lại?

Chu Lãng Dạ không nói, vì anh không muốn làm cho Bạch Huy vô cớ chờ mong. Cuối cùng, hôm nay anh không còn là "anh Lãng Dạ" đáng tin cậy mà chàng thiếu niên mười sáu tuổi từng gọi.

Bạch Huy cũng không nói, vì cậu không thể đo lường được tầm quan trọng của mình trong trái tim Chu Lãng Dạ. Ba năm sau gặp lại, Chu Lãng Dạ đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy từ trong mắt cậu nhìn không thấy tình cảm như đã từng quen biết, thay vào đó là sự lạnh lùng và cách xa.

Bạch Huy nhìn theo chiếc xe đi xa, cúi đầu mở khóa vân tay điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn đến số điện thoại của Chu Lãng Dạ. Chỉ có hai chữ, "Bạch Huy" —— Chỉ là muốn để đối phương lưu lại số điện thoại của mình.

Bởi vì bật chế độ im lặng, Chu Lãng Dạ trở về nhà mới thấy tin nhắn này.

Màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng nhẹ trong bóng tối, màn hình rộng chỉ có hai chữ mà thôi.

Rất giống với con người Bạch Huy, sạch sẽ và tao nhã, đi qua cánh đồng hoa lan Nam Phi đung đưa trong ánh hoàng hôn, bước tới trước mặt Chu Lãng Dạ và nói, "Xin chào, tôi là Bạch Huy."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.