Chương 4: Không đi có được không?

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ đêm đó liên tục mấy ngày, Bạch Huy luôn mơ thấy Chu Lãng Dạ.

Bọn họ ngồi trong thư phòng nhà Bạch Huy, Chu Lãng Dạ dạy vật lý và hóa học cho cậu ấy. Chu Lãng Dạ hai mươi ba tuổi rất mê người khi cúi đầu giảng bài, đuôi mắt trái của anh có nốt ruồi hình giọt nước, đặc biệt nổi bật trên nền nước da trắng và đồng tử đen. Bạch Huy rất thích bộ dáng nghiêng mặt rũ mắt của anh, nội dung giảng dạy không nghe vào được, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Chu Lãng Dạ.

Sau đó Chu Lãng Dạ cũng chú ý tới sự lơ đãng của Bạch Huy, bút ký trong tay từng chút từng chút gõ lên mặt bàn, hỏi cậu, "Đang suy nghĩ cái gì?"

Bạch Huy từ nhỏ đến lớn được sủng ái, mặc kệ thích cái gì cũng có thể được thỏa mãn, lúc này thế nhưng không chút do dự thốt ra, "Nghĩ tới anh.”

Chu Lãng Dạ giật mình, sau đó câm nín bật cười.

Bạch Huy lại nói, "Anh Lãng Dạ có bạn gái sao?"

Chu Lãng Dạ giơ tay lên trán cậu búng một cái, khẽ thở dài, "Cậu mới mười sáu tuổi Bạch Huy, cả ngày đều đang suy nghĩ về những chuyện lộn xộn."

Bạch Huy thầm nghĩ, anh mới không phải lộn xộn, anh là lần đầu tiên trong đời khiến trái tim tôi rung động.

Cũng may những lời này chừng mực cậu vẫn nắm lấy, không dễ dàng nói ra.

Chu Lãng Dạ dạy Bạch Huy học thêm một tháng, giảng giải cho cậu "Force equals mass times acceleration (Lực bằng khối lượng nhân với gia tốc)”, nói những lời như "Cậu không thích hợp để học khoa học", cũng chở Bạch Huy ra ngoài đi dạo, hoặc xem cùng nhau xem phim đêm khuya.

Nhưng mà, rốt cuộc anh ấy không ở lại Chu gia, ngay cả Bình Châu khổng lồ cũng không thể chứa được anh ấy.

Đêm trước khi anh trở về Vancouver, Bạch Huy nghe được tin tức từ chị gái Bạch Linh, chạy ra ngoài biệt thự Chu gia để chờ anh.

Khi người giúp việc thông báo, Chu Lãng Dạ đang thu dọn hành lý. Trong toà nhà này có cha anh là Chu Trạch và vợ của Chu Trạch là Ngô Huyên, họ đã kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng bọn họ đều không ra mặt nói lời tạm biệt với anh, thậm chí không nói với anh ấy một câu "Xin lỗi" hay là "Bảo trọng".

Chu Lãng Dạ đi đến cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy bóng dáng gầy gò ngoài cửa lớn, do dự một chút rồi cũng đi ra ngoài.

Thấy anh xuất hiện, Bạch Huy lập tức chạy về phía anh, nhào vào lòng anh, lo lắng hỏi, "Anh không đi có được không?"

Tuy nhiên, Chu Lãng Dạ không có sự lựa chọn, anh cũng không thể nói cho Bạch Huy biết tất cả những cảm xúc trong lòng mình. Vốn anh muốn ở cửa nhà an ủi Bạch Huy hai câu liền bảo cậu trở về, nhưng Bạch Huy dù thế nào cũng không chịu rời đi, đề nghị cùng Chu Lãng Dạ cùng xem một bộ phim khác.

Cuối cùng, Chu Lãng Dạ không còn cách nào khác đành phải quay vào nhà, lấy chìa khóa xe, chở Bạch Huy chạy đến một rạp chiếu phim ở khu thương mại gần đó.

Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, anh chợt nảy ra một ý nghĩ, lái xe đến bên đường dừng xe, nói "Đợi một chút" với Bạch Huy đang ngơ ngác. Sau đó anh bước nhanh vào cửa hàng, hơn mười phút sau mới bước ra, trên tay cầm một chiếc túi giấy được gói tinh xảo.

- Bên trong là một loại nước hoa nhỏ sản xuất bởi Diptyque, với hương thơm gỗ với hoa lan Nam Phi làm hương giữa.

Anh đưa túi cho Bạch Huy nói, “Hương này nhẹ, không thích hợp với nam sinh. Chỉ nghĩ đến ngày tôi gặp cậu, hoa lan Nam Phi trong nhà nở rất đẹp nên tôi để lại cho cậu. Hãy giữ nó làm kỷ niệm.”

Vẻ mặt Bạch Huy không giấu được nỗi buồn, nhận lấy túi xách trong tay nắm chặt, vẫn không nói gì.

Sau đó trong rạp chiếu phim tối tăm, cậu đột nhiên đứng dậy hôn lên một bên khuôn mặt của Chu Lãng Dạ.

Vị trí nụ hôn hơi cao, đôi môi hơi lạnh khẽ phủ lên nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt Chu Lãng Dạ.

Cốt truyện phía sau là gì, hai người hoàn toàn không thể nhìn vào. Tim Bạch Huy đập rất nhanh, mê muội trước mắt đều là bóng dáng của Chu Lãng Dạ. Mà Chu Lãng Dạ đột nhiên hiểu được tâm tư thiếu niên bên cạnh, nhất thời kinh ngạc.

Sau khi Chu Lãng Dạ tốt nghiệp trung học cơ sở đã cùng mẹ Cố Thiền được Chu Trạch đưa đến Vancouver. Không khí của các trường trung học nước ngoài rất cởi mở, Chu Lãng Dạ ngoại hình xuất chúng, trong trường có rất nhiều người theo đuổi, anh ấy qua lại mấy người bạn gái, chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra. Nhưng việc được một cậu bé thích trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tới..

Nụ hôn của Bạch Huy chỉ là sự đυ.ng chạm hời hợt, chỉ là một cử chỉ đam mê và một nghi thức, cũng không khiến người ta cảm thấy có gì đó quá đáng.

Chu Lãng Dạ ngây người vài phút, mới quay đầu nhìn Bạch Huy.

Bạch Huy ngồi ở bên cạnh, cúi đầu, căn bản không dám nhìn Chu Lãng Dạ, giống như rất sợ anh tức giận.

Chu Lãng Dạ đưa tay xoay mặt thiếu niên, buộc cậu phải ngẩng lên đối mặt với mình.

Tỷ lệ người đến rạp xem phim vào các buổi tối trong tuần rất thấp, họ ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh không có khán giả nào khác. Chu Lãng Dạ không chút lưu tình, hạ giọng nói, "Bạch Huy, tôi đã đánh giá thấp cậu."

Bạch Huy nhỏ giọng xin lỗi, "Xin lỗi.”

Chu Lãng Dạ cười rộ lên, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cậu, “Sao hôm trộm tôi?”

Anh ấy cảm thấy Bạch Huy hình như đang đỏ mặt, mặc dù cậu nhìn không rõ ràng.

Bạch Huy quay lại nhìn anh. Các nhân vật chính trên màn hình lớn đang đuổi theo và chạy, ánh sáng trong ống kính thay đổi đều chiếu lên mặt bọn họ. Trong mắt Bạch Huy, Chu Lãng Dạ đang mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú không sắc bén như thường ngày, ngược lại mang theo vài phần ôn nhu. Trong mắt Chu Lãng Dạ, mặc dù Bạch Huy tuy rằng sắc mặt có chút hoảng sợ, nhưng tình yêu ẩn giấu trong đáy mắt lại không che dấu được. Trên khuôn mặt ngây ngô xinh đẹp tràn đầy khát vọng đối với Chu Lãng Dạ.

—Bởi vì tôi thích anh.

Bạch Huy tỏ tình không kịp nói ra miệng, chuông báo thức dậy sớm đã đánh thức cậu dậy. Bạn cùng phòng tiền bối Lương Thanh Dã cũng gõ cửa cùng lúc, "Tôi sắp đi làm muộn!"

Bạch Huy đột nhiên ngồi dậy, nhìn bầu trời rạng đông ngoài cửa sổ, có chút sụp đổ, nghĩ thầm, đây là một tuần liên tục mơ đến Chu Lãng Dạ.

Đến tiết học đầu tiên, cậu rốt cục cũng không nhịn được gửi cho Chu Lãng Dạ một tin nhắn.

-Anh Lãng Dạ, tháng sau tôi sẽ tham gia buổi biểu diễn báo cáo lễ hội thanh niên do học viện tổ chức, tôi có thể mời anh đến xem không?

Lúc đầu, Bạch Huy cảm thấy bất an, còn giảng viên ở trên sân khấu giảng dạy lịch sử sân khấu Trung Quốc và nước ngoài, cậu ấy thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại di động của mình. Đợi đến buổi chiều cũng không thấy Chu Lãng Dạ trả lời, cậu ngược lại bình tĩnh, đại khái biết đối phương sẽ không kịp thời đáp lại mình, dứt khoát ném điện thoại di động sang một bên, chuyên tâm tập trung vào diễn tập.

Hai ngày sau, giữa trưa, khi Bạch Huy đang xếp hàng lấy đồ ăn ở căng tin trường, cảm giác trong túi quần bỗng nhiên rung lên, cậu lấy điện thoại di động ra kiểm tra, Chu Lãng Dạ đáp lại chữ: Được.

Bạch Huy bình tĩnh nhìn tin nhắn ngắn gọn không thể ngắn hơn được, thoáng cái trong lòng có chút chán nản.

Cậu ấy không phải phải tính cách quấn chặt lấy, ẩn ý mà Chu Lãng Dạ đưa cho cậu đã rất rõ ràng. Anh không từ chối trả lời tin nhắn, nhưng hai ngày sau chỉ đưa ra một chữ, cũng đủ để nói rõ thái độ của Chu Lãng Dạ.

Kết thúc buổi diễn tập hôm đó, cố vấn đến thống kê tình hình bán vé nội bộ, Bạch Huy vẫn báo cáo một tờ. Các cố vấn hơi ngạc nhiên hỏi cậu, "Chỉ có một!? Cha mẹ cậu không đến à?"

Bạch Huy cười nhạt nói, " Gần đây bọn họ tương đối bận rộn, chỉ có một người bạn của tôi đến xem.”

Nói xong, đem tấm vé kia nhét vào ví tiền. Nhưng Chu Lãng Dạ cùng hộp thoại nhắn tin của anh, cậu không nhấn vào xem nữa.

Những ngày tiếp theo, những mẩu chuyện vụn vặt về Chu Lãng Dạ thỉnh thoảng vẫn thấm vào giấc mơ của Bạch Huy.

Có lúc hợp nhau, có lúc chia tay, nhưng sắc mặt Chu Lãng Dạ càng ngày càng mờ hồ giống như rất nhanh sẽ rút lui khỏi thế giới Bạch Huy.

Bạch Huy nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ sau khi tỉnh dậy, cảm thấy bất lực sâu sắc.

Ngay cả người bạn cùng phòng Lương Thanh Dã cũng nhận thấy sự thay đổi của Bạch Huy, từ bên cạnh nghiêng người hỏi cậu, "Tiểu Bạch sao gần đây nói ít đi, có tâm sự?”

Bạch Huy và Lương Thanh Dã cùng là học trò của cùng một người thầy, đối với đàn anh Lương Thanh Dã lớn hơn mình hai tuổi tương đối tín nhiệm, không cố ý gạt anh ta, “Người tôi thích đã về Trung Quốc, thái độ đối với tôi rất lạnh lùng. "

Lương Thanh Dã sửng sốt, không ngờ Bạch Huy lại trực tiếp như vậy, hỏi, "Cậu có người mình thích?"

Bạch Huy bật cười, cầm hộp cơm mang đi và nói, "Tại sao tôi không thể có người mình thích?"

"Nữ sinh trong trường thường xuyên thảo luận về cậu..." Lương Thanh Dã nhìn Bạch Huy, vẻ mặt vi diệu, "Tôi tưởng cậu có tầm nhìn cao, cậu sẽ không chủ động thích người khác một cách dễ dàng."

Bộ dạng của Chu Lãng Dạ xuất hiện trong đầu Bạch Huy, có chút kiêu ngạo lại có chút tự giễu nói, “Người tôi thích cái gì cũng giỏi, có lẽ tôi không xứng với anh ấy.”

Đây là lần đầu tiên Lương Thanh Dã nghe Bạch Huy kể lại chuyện tình cảm của mình, không hiểu sao tâm trạng trở nên phức tạp không thể giải thích được. Anh ta có thể cảm nhận được sự tận tâm và nghiêm túc của Bạch Huy, ngược lại cũng không muốn hỏi thêm nữa, thuận miệng nói một câu, “Cậu rất tốt, đừng coi thường mình.” - vội vàng kết thúc chủ đề.

Đêm đó Bạch Huy từ học viện về nhà, liền lôi ra lọ nước hoa Chu Lãng Dạ tặng cậu. Dù là món quà từ ba năm trước nhưng cậu vẫn gói ghém cẩn thận, ngay cả giấy gói cũng được đựng trong túi không ít.

Bạch Huy lấy cái lọ tròn trong suốt ra, vặn nắp, đem vòi phun hướng về phía cổ tay trái của mình rồi nhẹ nhàng xịt một ít.

Đúng như Chu Lãng Dạ đã nói, mùi hương nhạt, lớp hương đầu ẩm ướt và mềm mại, không phù hợp với nam sinh.

Nhưng Bạch Huy không nỡ lau đi, cậu đem ống tay áo gập lên, ngồi ở trên sô pha lười biếng cầm kịch bản nghiên cứu lời thoại, ngửi mùi hỗn hợp của hoa lan Nam Phi và hạt tiêu.

Khi đọc một trong những dòng trong “Tàu điện ngầm đến mùa xuân”, “Tôi đã luôn luôn tự hỏi nếu hai mươi bảy tuổi sẽ có một tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi không biết phải nói gì, tôi chỉ nhớ anh ấy rất nhiều vào khoảng khắc đó.”

— Hình bóng Chu Lãng Dạ từ sâu trong ký ức của cậu dần dần hiện lên. Giống như Bạch Huy lần đầu gặp anh, người đàn ông thân hình tuấn tú mặc áo sơ mi quần tây, đứng ở bên ngoài vườn, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt anh, vẻ mặt có một loại vẻ đẹp hồn nhiên.

Bạch Huy lớn lên trong gia cảnh tốt, từ nhỏ thông minh lanh lợi, trước sau như một có chút rụt rè kiêm kiêu ngạo không nổi bên ngoài, ít người có thể lọt vào mắt xanh của cậu.

Việc tình cờ gặp Chu Lãng Dạ khiến cậu hiểu được cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.