Chương 6: Ai dám bảo cậu đi uống rượu, để cho hắn đi

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạch Huy say rượu, lại bị mấy chuyện ngoài ý muốn liên tục phát sinh vừa rồi quấy nhiễu tâm tư phiền não, lúc này ôm lấy Chu Lãng Dạ, liền có loại bướng bỉnh không muốn buông tay.

Chu Lãng Dạ bất giác thở dài, bảo cậu lên xe trước, nhưng cậu lại xin lỗi: "Lần sau tôi không uống rượu với đạo diễn nữa, anh đừng tức giận."

Chu Lãng Dạ nhìn chằm chằm gương mặt của cậu bởi vì nổi lên ửng đỏ nhạt mà có vài phần diễm sắc, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, trong giới giải trí này, Bạch Huy đã bước vào một thế giới mới, chỉ sợ uống rượu đều là nhẹ.

Nỗi bất hạnh bị đem đi trước đó lại nổi lên. Anh dùng sức một chút, đem một tay Bạch Huy từ trên cổ tay mình, nắm lấy cậu đi đến bên kia ghế phụ, thay cậu mở cửa, nói "Tôi không tức giận, ngồi xuống."

Bạch Huy bị anh kéo đến đau đớn, cảm nhận được Chu Lang Dã tức giận, cũng không dám tranh cãi nữa, ngoan ngoãn ngồi vào.

Xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, Bạch Huy muốn nói gì đó để bầu không khí không xấu hổ như vậy.

Nhưng Chu Lãng Dạ lên tiếng trước, "Đây bộ phim muốn tham gia sao?"

Nếu Từ Thấm đã nói muốn cho Bạch Huy một vai nên sự việc cho dù đã được quyết định, Chu Lãng Dạ còn không biết thái độ của Bạch Huy là gì.

Bạch Huy thanh âm không lớn, “Muốn đi.”

Chu Lãng Dạ không nói nữa.

Bạch Huy lấy trong ví ra tấm vé xem kịch nhăn nhúm, "Anh Lãng Dạ, tôi có một vé, anh có rảnh thì đến xem."

Nói xong, nhìn Chu Lãng Dạ, thấy đối phương cũng không từ chối, liền cất tấm vé vào ngăn đựng đồ.

Chu Lãng Dạ vốn định đưa Bạch Huy về căn hộ thuê, nhưng vừa lái xe được nửa đường, điện thoại di động của Bạch Huy vang lên, khi đang nhận cuộc gọi, tay Bạch Huy trượt xuống, chạm vào nút loa ngoài, thanh âm Lương Thanh Dã bỗng nhiên quanh quẩn trong xe, "Thử vai thế nào? Có cần tôi đón không?"

Chu Lãng Dạ khẽ cau mày, Bạch Huy lại không nghĩ có chuyện gì, cầm điện thoại di động nói: "Cám ơn anh, tôi sẽ sớm trở về."

Đi theo đường cao tốc ở ngã tư tiếp theo là hướng về Học viện Hý kịch, nhưng Chu Lãng Dã đột nhiên rẽ lại ở ngã tư.

Bạch Huy từ nhỏ đã lớn lên ở Bình Châu, rất quen thuộc với khu vực này, có chút nghi ngờ chỉ ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở Chu Lãng Dạ, "Chúng ta có phải đi thẳng lên cầu không?"

Giọng nói của Lương Thanh Dã lại vang lên, "Bạch Huy, cậu ở đâu?"

Chu Lãng Dạ nhàn nhạt nhìn lướt qua Bạch Huy một cái, vẫn lái về phía trước, trầm giọng nói, "Cúp máy.”

Bởi vì Bạch Huy say rượu nên phản ứng không nhạy cảm như vậy, Chu Lãng Dạ bảo cậu cúp điện thoại, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, sau đó nói với Lương Thanh Dã: “Không có việc gì tôi cúp máy trước."

Sau đó không đợi Lương Thanh Dã lên tiếng, cậu đã cúp điện thoại.

Chu Lãng Dạ cho rằng cậu sẽ tự hỏi mình kế tiếp sẽ đi đâu, không nghĩ tới Bạch Huy cái gì cũng không nói, chỉ im lặng ngồi đó, nhìn khung cảnh đường phố nhấp nháy ngoài cửa sổ. Ước chừng bảy tám phút sau, Chu Lãng Dạ lại quay đầu nhìn cậu, cậu đã ngủ ở trên ghế.

Đây là con đường dẫn đến nhà riêng của Chu Lãng Dạ, điểm cuối là núi Thanh Bình ở phía tây thành phố. Bình Châu có không ít doanh nhân đều ở giữa núi mua nhà định cư. Chu Lãng Dạ lái xe vào một ga ra tư nhân, xe đi qua hai dải giảm xóc liên tục lắc lư, Bạch Huy tỉnh dậy, muộn màng hỏi. “Anh Lãng Dạ, chúng ta đang ở đâu?”

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong ga ra theo đó bật sáng, Chu Lãng Dạ tắt xe, nói: “Dưới lầu nhà tôi.”

Lý trí mách bảo anh không nên đưa Bạch Huy về nhà.

Nhưng dòng cảm xúc ngầm không kiềm chế được, anh quay đầu ở ngã tư đó, có lẽ là vì muốn can thiệp vào cuộc đời của Bạch Huy

“Xuống xe.” Anh nói, trong lòng ẩn chứa một giọng nói: hy vọng Bạch Huy ý thức được ý nghĩa của những gì đang diễn ra, có thể từ chối chính mình một cách kịp thời.

Bạch Huy xoa đầu, chậm rãi từ trong xe đi xuống. Giấc ngủ ngắn ngủi mười mấy phút vừa rồi, cậu lại mơ thấy Chu Lãng Dạ. Loại cảm giác này thật khó có thể chịu đựng, người cậu thích rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng trong mộng lại cùng cậu nói lời tạm biệt.

Cậu cách thân xe nhìn về phía Chu Lãng Dạ, gọi anh: "Anh Lãng Dạ, sao anh lại đưa tôi về nhà?"

Cậu vịn một tay lên nóc xe, một tay đút vào túi quần, nhìn nhìn Chu Lãng Dạ, ánh mắt không có kiềm chế như thường lệ.

Thấy Chu Lãng Dạ không tự mình trả lời, Bạch Huy cười nói: "Anh biết rõ ràng là tôi thích anh, hơn ba năm qua tôi vẫn không quên được, anh vẫn mang tôi đến đây?"

Tình yêu và sự cuồng nhiệt của rượu. Tối nay Bạch Huy có cả hai món này.

Cậu vừa có du͙© vọиɠ vừa có dũng khí, nghĩ đến phản ứng của Chu Lãng Dạ, dường như anh ấy bình tĩnh, cũng có xa lánh, nhưng cũng có chút tình cũ khó quên. Cậu ấy cảm thấy mình có thể đặt cược.

Giữa họ có một khoảnh khắc im lặng, đèn điều khiển giọng nói đột nhiên tắt.

Chu Lãng Dạ vỗ tay một cái, ở trong ga ra sáng lên một lần nữa nói với Bạch Huy: "Vào trong để tỉnh rượu trước."

-

Ngôi nhà Chu Lãng Dạ ở rất trống trải, xa hoa gọn gàng tựa như nhà mẫu của bộ phận bán nhà, tầng trên được chiếu sáng bởi những chiếc đèn chùm pha lê, trong căn nhà độc lập hai tầng trên dưới cơ hồ nhìn không ra dấu vết sinh hoạt gì.

Bạch Huy có lẽ say thật, vịn khung cửa nhìn ở cửa ra vào một cái, liền nói: "Sống ở đây có cô đơn không? Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh."

Chu Lang Dã cau mày nhìn cậu, "Sao tối nay cậu nói nhiều vậy?"

“Tôi say.” Bạch Huy thay giày, mỉm cười đi vào, không đi được mấy bước, bỗng nhiên xoay người ôm lấy Chu Lãng Dạ.

"...Anh thật sự đã trở." Cậu buông bỏ hết sự dè dặt và kiêu ngạo của mình, ở trong ngực Chu Lãng Dạ cọ xát, giống như một con mèo mềm mại phục tùng "Tôi rất nhớ anh."

Chu Lãng Dạ để cho cậu tuỳ ý ôm một lát, rũ mắt nhìn cậu, “Cho dù tôi nói cậu thích chỉ là đơn phương, cậu còn muốn tiếp tục sao?”

Bạch Huy trầm mặc, giọng nói thấp hơn một chút: "Ngay cả khi anh không thích tôi, tôi vẫn có thể thích anh mà không quấy rầy anh..."

---Thật ngoan ngoãn. Chu Lãng Dạ nghe vậy, trong lòng có chút vặn vẹo, sau đó đưa tay đỡ lấy bả vai Bạch Huy, kéo cậu ra khỏi vòng tay mình.

"Cậu có biết thích một người là như thế nào không?"

Bạch Huy nhìn anh, nụ cười dường như không còn rạng rỡ như trước, nhưng khóe miệng vẫn còn nhếch lên, "Giống tôi à? Chúc mừng sinh nhật và chúc mừng năm mới đến hộp thư gửi cho anh hàng năm, mặc dù anh không bao giờ trả lời.” Dừng một chút, lại nói: “Gần đây luôn nằm mơ thấy anh, tôi đã tự hứa với lòng rằng sẽ không để chuyện của anh làm cho bối rối, nhưng vừa nhìn thấy anh liền nhịn không được lại gần một chút."

Trên mặt Chu Lãng Dạ không hề biểu lộ cảm xúc gì, một đôi tay nắm trên vai Bạch Huy lại không tự chủ được mà siết chặt.

"Bạch Huy." Anh chậm rãi nói: "Đây là cậu sau khi say nói thật sao?"

“Cho dù không uống rượu, tôi vẫn nói như vậy.” Giọng thiếu niên nửa khàn khàn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, “Anh Lãng Dạ, có lẽ ba năm trước tôi còn quá trẻ, nói thích anh anh cũng sẽ không coi là thật. Bây giờ tôi đã mười chín tuổi, nếu tôi thích anh, anh có tin rằng tôi nghiêm túc không?

Kiểu tỏ tình này, dù trong hoàn cảnh nào, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của Bạch Huy, khó có ai có thể cưỡng lại được. Nhưng Chu Lãng Dạ trải qua rất nhiều thăng trầm, đường đi quá sâu, trên mặt vẫn không có một chút gợn sóng.

Anh ấy nói, "Tôi tin."

Nói xong liền dừng lại, chờ Bạch Huy tiếp lời.

Bạch Huy thực sự được khích lệ, nhìn anh đầy mong đợi, "Vậy chúng ta bắt đầu làm bạn được không?"

Chu Lãng Dạ không có gì hứa hẹn, trên mặt lộ ra một tia thích thú.

Bạch Huy tiếp tục nói: "Anh về không lâu, tôi nghe chị tôi nói anh rất nổi tiếng. Một người bạn của chị tôi cũng muốn làm quen với anh, đáng tiếc anh không đồng ý."

"Chúng ta bắt đầu như những người bạn, như vậy anh không cần cảm thấy có gánh nặng.”

Chu Lãng Dạ từ khi về nước tới nay, cả ngày hòa giải trong các loại tranh đấu lợi ích, trải qua những mưu mô thâm độc, lời tỏ tình chân thành như vậy đánh thức một chút lòng tốt còn sót lại, không nhịn được, Chu Lãng Dạ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Bạch Huy, thở dài: “Bạch Huy, nếu cậu ký hợp đồng đóng phim với Trần Ích Tinh, về sau coi như là tôi nuôi cậu.”

Bạch Huy giật mình, như không hiểu Chu Lãng Dạ vừa nói cái gì, chớp chớp mắt, "... cái gì, anh Lãng Dạ?"

Chu Lãng Dạ cũng không phải loại người có tâm tư thoải mái ở chỗ này nói chuyện yêu đương, nếu Bạch Huy nói rằng anh ấy sống một mình trong căn nhà lớn này quá cô đơn, lại muốn làm bạn trước để anh ta không cần có gánh nặng gì, vậy nên Chu Lãng Dạ đã chấp nhận mọi điều như vậy.

Anh ấy nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác, nổi lên một nụ cười: “Từ giờ trở đi cậu sẽ sống ở đây, tôi sẽ giúp cậu liên hệ với một người đại diện, nếu có ai muốn làm "bạn" với cậu, chẳng hạn như thằng anh đồng môn kia của cậu, cậu liền nói rằng cậu đã có bạn rồi.”

Bạch Huy hoàn toàn ngơ ngác đứng trước mặt Chu Lãng Dạ, như không thể tin được những gì mình vừa nghe được.

Chu Lãng Dạ thích khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp này của cậu, đồng thời cũng thích bộ dáng thẳng thắn trong mọi việc của cậu, trong tay véo gò má trắng nõn, nói: “Sau này là người của Chu Lãng Dạ tôi, ai dám bảo cậu đi uống rượu, để cho hắn đi.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.