Chương 7: Để tôi tặng lại một cái

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạch Huy mơ mơ màng màng, tác động của rượu chưa tan đi, bản năng cho cậu biết rằng đây không phải điều cậu muốn. Khi tay của Chu Lãng Dạ rời khỏi mặt cậu, cậu giơ tay nắm lấy cổ tay đối phương, hỏi, "Tại sao...?"

Giọng điệu của Chu Lãng Dạ lại như cực kỳ dịu dàng, nhưng đáy mắt lại hiện lên đạm bạc vô tình, "Cậu không phải đã nói một mình tôi ở đây cô đơn sao? Đúng lúc để cậu lưu lại làm ấm giường cho tôi."

Lời nói thẳng thừng đến thế, Bạch Huy cũng nên hiểu. Cậu giật mình không lên tiếng, có vẻ như trong lòng đang trải qua một cuộc chiến nội tâm.

Chu Lãng Dạ thiếu kiên nhẫn, anh ấy rút tay ra khỏi tay Bạch Huy, hỏi, "Cậu ở đây, hay tôi bây giờ đưa câụ trở về?"

Bạch Huy ngước mắt nhìn anh, nói hai từ, "Nơi này."

Đôi môi mỏng của Chu Lãng Dạ nhếch lên một chút, như thể anh thấy hài lòng với lựa chọn của Bạch Huy, sau đó dẫn cậu đến phòng ăn, lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bình, nói, "Đây là canh giải rượu do dì giúp việc làm, sau khi hâm nóng uống nửa bát."

Bạch Huy cầm đồ thủy tinh tinh xảo kia nói cảm ơn, sau đó Chu Lãng Dạ tiếp tục nói, "Tôi sẽ đi làm việc ở thư phòng, nếu cậu muốn xem TV hoặc chơi game thì cứ tự nhiên nhé."

Bạch Huy gật đầu nói "Được", sau đó Chu Lãng Dạ cũng một mình lên lầu.

Anh ở trong thư phòng gần một tiếng đồng hồ, nhìn báo cáo thành tích của Thẩm Trác gửi cho anh và một số văn kiện thay đổi vốn chủ sở hữu nội bộ, sau đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Lãng Dạ đi tới mở cửa, Bạch Huy đứng ở hành lang, hơi ngượng ngùng hỏi, "Xin lỗi đã làm phiền công việc của anh, tôi có thể gọi một chút đồ ăn đến không?"

"Chưa ăn tối?" Chu Lãng Dạ nhìn cậu.

"Ừm, tối nay tôi đi gặp đạo diễn, không muốn ăn quá no, sợ ảnh hưởng đến trạng thái thử vai." Bạch Huy giải thích với anh.

Thực ra, từ khi bận rộn đến giờ, Chu Lãng Dạ cũng chưa ăn gì đàng hoàng, liền lấy điện thoại di động ra, nói, "Tôi sẽ đặt món, cùng ăn đi."

Ở khu vực Thanh Bình Sơn, có một khách sạn thuộc về Chu gia. Chu Lãng Dạ trực tiếp gọi cho quản lý bộ phận gọi một bàn đồ ăn ngon, bên khách sạn phái xe chuyên dụng, không đến 20 phút đã đưa đồ ăn tới cửa.

Bạch Huy ôm tâm sự, ăn một cách chậm rãi mà kiềm chế. Nhưng Chu Lãng Dạ lại tỏ ra thư thả và tuỳ ý, bóc mấy con tôm cho Bạch Huy, múc một đĩa mỳ ý, rồi mở một chai rượu vang trắng cho mình, tựa vào ghế sô pha và uống liền hai ly.

Ban đầu, Bạch Huy cảm thấy lo âu, nhưng có thể ngồi cùng với Chu Lãng Dạ ăn tại bầu không khí nhà cửa yên bình như thế này, lại làm cho cậu dần dần cảm thấy thỏa mãn. Một bữa tối chậm rãi ăn thành bữa khuya, chờ bọn họ đem hộp mang đi cất vào tủ lạnh, đã đến khuya.

Chu Lãng Dạ thúc giục Bạch Huy đi tắm và nghỉ ngơi, lại tìm cho cậu một bộ đồ tắm sạch sẽ.

Bạch Huy do dự hỏi, "Còn anh thì sao?"

Chu Lãng Dạ nhìn hai gò má hơi ửng hồng của cậu, cảm thấy vô cùng đáng yêu, liền nói, "Đây là mời tôi cùng tắm rửa? Hoặc ngủ cùng nhau?"

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Huy chớp chớp, cười ám chỉ, "Có lựa chọn thứ ba không?"

Chu Lãng Dạ kỳ thật rất thích tính cách của Bạch Huy, dù thường xuyên có lúc cậu bé này tỏ ra thận trọng khi ở bên anh, loại phong tình trời sinh này vẫn sẽ lơ đãng toát ra.

Anh cũng không chọc cậu nữa, đưa chiếc áo choàng tắm vào tay Bạch Huy, "Tôi đi tập thể dục trước, cậu mệt thì hãy đi ngủ, không cần đợi tôi."

Cũng không biết là vì sao, Bạch Huy thẳng đến lúc này mới có một loại xúc cảm chân thật, như cảm nhận sâu sắc đến từ sự hiện diện của Chu Lãng Dạ - hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể anh, giọng điệu khi anh nói chuyện, và cả lời nói ngụ ý nửa thật nửa đùa khi gọi cậu ở lại làm ấm giường.

Cùng với đó, bản thân thật sự ở trong nhà Chu Lãng Dạ, về sau dù là kết bạn gì, cũng sẽ có Chu Lãng Dạ hỏi qua một lần.

-

Sau một lúc, Bạch Huy ngồi trên bên giường, lau khô mái tóc còn ẩm của mình, Chu Lãng Dạ đi vào.

Anh cũng đã tắm rửa, ban ngày một thân áo sơ mi chỉnh tề đều thay đổi, hiện tại mặc một thân áo ngủ pháp lan nhung.

Chu Lãng Dạ, người này, rất giống mùa xuân của thành phố này, mang theo một loại sự huyền bí không rõ.

Bạch Huy luôn cảm thấy anh ấy mang vẻ ngoại hình lịch thiệp và công bằng, lời nói linh hoạt, hành động dứt khoát và tự tin, hoàn hảo tạo nên hình ảnh một người con trai quý tộc hoặc một chuyên gia kinh doanh tài ba. Đặc biệt là đôi tay của anh ấy, đẹp đến mức mọi khớp xương đều phát lộ ra vẻ đẹp thanh tú.

Tuy nhiên, lúc này Chu Lãng Dạ mặc chiếc áo ngủ, chất liệu mềm mại không làm mất đi sự tao nhã của anh ấy, mà ngược lại, nó thể hiện một cảm giác áp đảo hiếm thấy trên người anh.

Bạch Huy không khỏi cảm thấy khẩn trương, như bị một loại hơi thở nam tính áp đảo bao quanh, chỉ trong nháy mắt, tâm trí cậu bất chấp kiểm soát đầy những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, sau đó muốn di chuyển về phía góc giường —— lại bị Chu Lãng Dạ ấn một tay.

Thường thì Chu Lãng Dạ dành một giờ để tập thể dục trước khi đi ngủ, tối nay anh chỉ chạy trên máy chạy bộ ba mươi phút rồi dừng lại.

Nghĩ đến phòng ngủ của mình có Bạch Huy đang đợi, anh không thể giải thích tại sao, nhưng trong tâm trí lại có một chút cảm giác khó chịu.

Căn nhà riêng này chưa từng để người ngoài ở qua đêm, thậm chí còn không có phòng dành cho khách. Bạch Huy mặc bộ áo choàng tắm dự phòng của Chu Lãng Dạ, kích thước lớn hơn một vòng, cổ áo mở ra để lộ cổ và xương quai xanh đẹp mắt. Chu Lãng Dạ từ từ tiến lại gần, ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trên cậu.

Bạch Huy mím chặt môi, nhìn anh, sau đó môi mở ra, nhưng không phát ra âm thanh.

Chu Lãng Dạ đưa tay bắt lấy gương mặt cậu, nhỏ giọng hỏi, "Sau này đều ở nơi này được không?"

Bạch Hoài kìm nén hơi thở, gật đầu một cái.

Chu Lãng Dạ lại nói, "Ngày mai tôi sẽ phái người đến căn hộ của cậu để giúp cậu chuyển đồ đạc."

Giọng điệu của anh là một sự dụ dỗ và nguy hiểm, làm cho Bạch Huy cảm thấy vô cớ mê hoặc. Bạch Huy cho rằng anh sẽ hôn mình, nhưng Chu Lãng Dạ lại lịch sự hơn so với cậu ấy ta nghĩ.

"Ngủ đi." Người đàn ông nói đồng thời đứng dậy.

Bạch Huy theo bản năng kéo anh lại, sau đó nhanh chóng đặt môi của mình lên môi Chu Lãng Dạ một chút. Trước khi Chu Lãng Dạ có thể phục hồi tinh thần, cậu đã thu hồi hai chân lui về phía giường, giống như một con thỏ sợ hãi trốn dưới chăn.

Một âm thanh đều đều phát ra từ trong chăn: "Anh Lãng Dạ, chúc ngủ ngon."

Chu Lãng Dạ lúc đầu bất ngờ một chút, sau đó nhíu mày bật cười. Cái nụ hôn dường như nhẹ nhàng nhưng lại mang trong nó một tấm lòng dũng cảm, như thể nó đạt được cái nhiệt độ "yêu thích" mà Bạch Huy đã tuyên bố. Anh đứng ở bên giường nhìn đoàn sinh vật cuộn mình run rẩy, cảm thấy vừa buồn cười lại đáng yêu, cúi xuống một tay chống vào nệm, tay còn lại vuốt nhẹ cái chăn, "Bạch Huy, đi ra."

Bạch Huy quấn mình thật chặt, giữ chặt góc chăn trong tay, lại nói một tiếng "Chúc ngủ ngon" - có ý nghĩa mong Chu Lãng Dạ buông tha.

Chu Lãng Dạ đại khái cũng không nghĩ tới một nụ hôn không hề có hàm lượng kỹ thuật như vậy lại khiến anh cảm thấy chưa đủ. Anh kéo mở mảnh chăn trên đầu Bạch Huy, thật vất vả mới lôi ra nửa khuôn mặt, dỗ dành đứa trẻ: "Hôn thêm một chút?"

Nói xong, không để Bạch Huy có thời gian phản ứng, anh cúi đầu hôn xuống.

Sức lực Bạch Huy nắm lấy chăn lơi lỏng, nụ hôn của Chu Lãng Dạ từ trán cậu dần dần di chuyển xuống, hôn qua sống mũi cao thẳng của cậu, cuối cùng đặt môi lên đôi môi mọng đỏ của Bạch Huy.

Bạch Huy trước đây chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, tim đập trở nên rất nhanh. Chu Lãng Dạ đã cách chăn ôm lấy cậu, nụ hôn nồng nhiệt ngày càng sâu, ý thức của Bạch Huy dường như không còn thuộc về mình mình nữa, nhắm mắt lại tùy ý Chu Lãng Dạ đùa bỡn.

Lưỡi của người đàn ông mở ra và bắt đầu khám phá bên trong. Bạch Huy không nhịn được bị anh trêu chọc, một mặt khát vọng có được nhiều hơn một mặt lại hoảng sợ muốn trốn thoát. Nhiệt độ môi răng giao triền làm cho cả người hắn đều nóng lên, cuối cùng Chu Lãng Dạ cũng buông câụ ra, nằm trong vòng tay của người đàn ông, vẻ mặt mơ màng, môi đỏ tươi quyến rũ mê người, đuôi mắt hiện lên vẻ đẹp mông lung, đồng tử lơ đãng phản chiếu bóng dáng của Chu Lãng Dạ, bộ dáng của cậu là lưu loát động lòng người.

Chu Lãng Dạ trong lòng đột nhiên mềm nhũn, dán bên tai Bạch Huy, chậm rãi nói với cậu: “Để một đứa nhỏ chủ động hôn tôi hai lần, cũng để tôi tặng lại một cái.”

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.