Chương 4: Bây giờ, anh liếʍ tiểu huyệt của Kim Tước đi.

Vừa chạm vào da anh, ngón tay dài của cô liền khựng lại.

Úc Lý nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh có vẻ lạnh hơn cơ thể một chút, cảm giác mịn như ngọc vậy.

Đây là phản ứng duy nhất của chàng trai sau khi bị nhét vào tủ quần áo chật hẹp này.

Kim Tước nín thở trong chốc lát, sau đó là sự phấn khích lạ thường.

Cô nắm chặt tay anh, không cho anh rút ra, rồi áp lên má mình.

Làn da mịn màng của cô ửng hồng, sự thỏa mãn và vui sướиɠ khiến má cô nóng lên, thậm chí có thể nói là nóng rực.

Tạo thành sự tương phản rõ rệt với bàn tay lạnh ngắt của Úc Lý.

Đôi mắt vẫn đờ đẫn nhưng ngón tay lại khẽ cong lên.

Nhưng Kim Tước không phát hiện ra, đôi mắt hạnh to tròn của cô nheo lại, khóe miệng cong lên, áp lòng bàn tay anh vào hai má mình, giọng nói ngọt ngào như tiếng mèo kêu.

"Tay anh lạnh quá." Cô thì thầm.

Úc Lý không phản ứng.

Có lẽ là Kim Tước đã không kiểm soát liều lượng tốt, thuốc mê thấm qua khăn tay vào mũi anh, ngoài việc khiến một chàng trai cao lớn gần như trưởng thành hôn mê trong ba giờ, còn khiến đôi mắt anh trở nên mơ màng, như một món đồ chơi.

Hoặc có lẽ anh vốn không muốn trả lời lời cô.

Một nỗi buồn khó tả dâng lên, cô dùng ngón tay chạm vào đôi môi vừa bị mình hôn và liếʍ.

Rồi trượt xuống yết hầu, xương hơi nhô lên, cảm giác mới lạ.

Để ngăn anh kêu cứu, Kim Tước đã cho anh uống thuốc khi anh hôn mê. Trộm từ phòng của người cha thường xuyên đi công tác, khiến người ta mất tiếng trong thời gian ngắn.

Vì vậy, ở đây, bây giờ, anh không thể nói được.

Trở thành món đồ trang trí đẹp đẽ.

Kim Tước không kìm được tiến lại gần hôn đôi môi xinh đẹp của anh, đầu lưỡi liếʍ qua môi, chỉ thấy ngọt như mật.

Cô tưởng tượng đến giọng nói của anh khi mở miệng.

Cô muốn chạm vào cơ thể anh nhưng vì khi nãy anh đã túm bàn tay cô phản kháng, thế nên cô chỉ ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào ngực anh. Chỉ thế mà thôi.

Núp trong tủ quần áo với anh, cả người cô như muốn tan chảy vì ngọt ngào.

-- Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng ngủ, là mẹ Kim Tước đã đi rồi.

Cô thò chân vào đôi dép bông, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Cô lắc lắc sợi xích trên vòng cổ, kéo chàng trai trong tủ quần áo ra ngoài.

Úc Lý đứng trên mặt đất bằng chân trần, gân xanh trên mắt cá chân rõ ràng.

Khi đứng, anh cao hơn cô nửa cái đầu, mặc dù trên chiếc cổ thon dài vẫn đeo dây xích, nhưng vì chênh lệch chiều cao của hai người, bỗng chốc mất đi cảm giác yếu đuối, không giống như lúc anh cuộn mình trong tủ quần áo.

Kim Tước chớp chớp mắt nhìn anh, thấy anh không phản kháng, cô cười, để lộ hàm răng trắng.

Tóc mái rũ xuống trước mắt, Úc Lý cụp mắt.

Từ khe hở của tóc, anh nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt cô.

Đôi chân của cô gái cong lên từ chiếc váy ngủ ngang gối, trắng nõn bắt mắt, tay chống lên ngực anh, dễ dàng đẩy người lên chiếc giường mềm mại của mình.

Cô đè anh xuống, mũi chạm mũi, môi hé mở.

"Úc Lý." Trong nhà không có ai, cô không còn kìm nén giọng nói nữa.

Giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng như tiếng suối trong veo, gọi tên anh.

"Tôi tên Kim Tước, Kim của Tử Kim, Tước của Ma Tước (chim sẻ)." Nói rồi, cô dùng đầu ngón tay viết tên mình lên ngực anh, từng nét một.

Móng tay cô được cắt thành hình quả hạnh, cách lớp vải chạm vào ngực anh, sự ma sát tạo nên cảm giác ngứa ran.

Kim, Tước.