Chương 5: Bây giờ, anh liếʍ tiểu huyệt của Kim Tước đi. (2)

Chàng trai đeo vòng cổ bằng da đen nằm ngửa trên giường, lông mi khẽ chớp, im lặng nhìn người trước mặt.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy cũng đủ khiến người ta đỏ mặt. Kim Tước nhìn mái tóc rối bù của anh, giơ tay vuốt tóc mái anh lên, để lộ đôi mắt.

Vầng trán nhẵn nhụi bị tay cô che lại, hơi ấm tản ra từ lòng bàn tay cô.

"Nhìn em."

"Em tên Kim Tước, đừng quên."

Cô quỳ trên người anh, đầu gối tiến lên một chút, mông nhỏ lơ lửng giữa không trung, đối diện với khuôn mặt đẹp trai khiến cô ngứa ngáy.

Cô vén váy lên, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bằng cotton bên trong, ở giữa có một vệt nhỏ sẫm màu.

Hốc mắt ửng hồng, như một quả táo chín mọng, cô cắn môi, ngượng ngùng chậm rãi mở miệng.

"Bây giờ, anh liếʍ tiểu huyệt của Kim Tước đi"

Đôi mắt của chàng trai hơi co lại, không nói một lời mà quay mặt đi.

Ngón tay anh khẽ bấu vào ga giường, đốt ngón tay trắng bệch.

Kim Tước bĩu môi, kéo vòng cổ của anh, hai tay nâng mặt anh, mạnh mẽ bẻ lại nhìn mình.

-- Mông của cô.

Chiếc qυầи ɭóŧ tam giác vì động tác của cô mà dịch chuyển, để lộ một nửa mông trắng nõn, lúc lắc như thạch, dưới háng là một bóng mờ nhạt.

"Nghe lời, Úc Lý."

Giọng điệu vừa nũng nịu vừa ngang ngược, như đang dỗ dành con chó của mình không chịu ăn cơm.

Úc Lý vốn luôn uể oải cuối cùng cũng không còn giống như một cái xác nữa.

Anh mở miệng, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng thốt ra lại là một tràng âm tiết khàn khàn, không thành câu.

Vì vậy, anh chỉ có thể ngậm miệng, thậm chí nhắm cả mắt lại, mí mắt run rẩy, một lần nữa quay mặt đi.

Kim Tước rất không hài lòng, cô kéo sợi xích.

"Nhìn em."

"Đừng không nghe lời, Úc Lý."

"Úc Lý, Úc Lý."

Gọi mấy tiếng, anh vẫn luôn chống cự.

-- Chát!

Tiếng da thịt va vào nhau vang lên, cái tát của cô giáng mạnh vào mặt anh, mang theo một cơn đau nhói, khuôn mặt Úc Lý dưới mí mắt cô dần đỏ lên.

Cơn đau từ làn da lan đến não.

Khuôn mặt anh nóng rát, đầu ngón tay đột nhiên siết chặt.

Anh tái mặt.

Vừa tát xong, cô lại đưa tay xoa vết đỏ trên mặt anh, vừa xoa vừa lắc mông.

"Nghe lời, Úc Lý. Nhanh liếʍ cho em!"

Bàn tay của cô gái vẫn áp vào mặt anh.

Đôi mắt mèo màu hổ phách của Úc Lý tối sầm, anh nhìn cô chằm chằm.

"Nhanh liếʍ đi, em không nỡ đánh anh đâu." Giọng cô kéo dài, như đang làm nũng.

Nhưng vết ngón tay trên mặt anh vẫn chưa biến mất, một màu đỏ rất dễ thấy được.

Mang theo nỗi đau còn sót lại.

Cô ngồi thẳng lên mặt anh, rồi cọ xát lên xuống.

Vải che kín miệng và mũi, cả khuôn mặt đều chìm trong mông đào căng mọng, sống mũi cao của anh bị cô chặn lại, chàng trai ho sặc sụa.

Kim Tước nhấc mông lên: "Anh thật ngốc, Úc Lý."

Cô bóp cằm anh, giọng nói chậm lại, ngón tay đưa vào miệng anh kẹp lấy lưỡi anh, rồi buông ra, vuốt ve hàm răng đều tăm tắp của anh.

"Em dạy cho anh."

"Cắn qυầи ɭóŧ của em, rồi kéo xuống, đúng rồi, cẩn thận một chút-- anh cắn vào thịt em rồi." Giọng điệu không hài lòng.

"Thật tuyệt, Úc Lý thật thông minh, học nhanh lắm." Tất nhiên cô cũng không tiếc lời khen ngợi, cô lắc mông, phối hợp với động tác cắn mép qυầи ɭóŧ của chàng trai, kéo xuống cho đến khi tụt đến giữa hai đầu gối.

Anh buông miếng vải trong miệng ra, bất ngờ đập vào mắt là một màu hồng tươi non.

Úc Lý lập tức nhắm mắt lại.

Chỉ có mí mắt mỏng đang run rẩy.

Thậm chí cả những mạch máu xanh nhạt trên mí mắt anh cũng nhìn rõ.

Phụt.

Tiếng cười của cô gái vang lên trong căn phòng nhỏ đặc biệt trong trẻo.

Cô dịch chuyển đầu gối, tiến lại gần hơn, gần như áp sát vào mặt anh, ép anh nhìn, giọng nói ngọt ngào.

"Úc Lý, tiểu huyệt của em có đẹp không?"