Chương 29: Đến phòng tôi

Giang Thành không nghĩ rằng việc này cũng có thể bị Tô Hạm phát hiện, anh khẽ gật đầu rồi đồng ý.

Thời gian trôi qua đến hoàng hôn, Tống Linh Chi cũng đã tỉnh lại, cô dụi dụi mắt.

"Cô phải đi à?" Tô Hạm kéo bức màn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy." Tống Linh Chi chỉ nghĩ muốn về nhà ngủ một giấc.

Trước đó Giang Thành đã giải tán những người tụ tập bên ngoài phòng bệnh, lúc hai người ra, xung quanh rất yên tĩnh.

Tống Linh Chi ngồi trên xe của Giang Thành, quay đầu nhìn về phía anh: "Giang Thành, làm thế nào mà tìm được tôi?"

Đôi mắt Giang Thành nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói: "Máy định vị."

"Cái gì?" Tống Linh Chi sờ lên đầu, cô đã quên mất việc có một cái máy định vị trong đóa hoa sơn chi trên đầu mình.

"Về sau có việc gì tôi sẽ nói với anh." Tống Linh Chi lấy di động, tìm đến ảnh đại diện của Giang Thành, tính đổi tên cho anh.

Kết quả là không biết từ khi nào mà hình đại diện của Giang Thành đã thay đổi, vẫn là bức ảnh sao trời, nhưng nhìn cách sắp xếp có thể mơ hồ thấy được hình dáng của con thỏ.

Chỉ có Tống Linh Chi thích con thỏ hơn nữa cô còn nói việc này với Giang Thành, do đó cô mới có thể phát hiện hoa văn có hình con thỏ, còn người khác rất khó nghĩ đến điểm này.

"Anh đổi hình đại diện rồi à!" Tống Linh Chi thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy" Giang Thành trả lời.

"Tôi nên đổi tên anh thành gì nhỉ?" Tống Linh Chi tự lẩm bẩm nói: “Tại sao mọi người đều gọi anh là Giang Chấp nhỉ, nếu không thì tôi lưu anh là tên này luôn."

Có rất nhiều người lưu Giang Thành là "Quan Giang Chấp Chính" , mà người lưu anh là "Giang Chấp", chắc chỉ có một mình Tống Linh Chi.

Thấy bí mật được bảo vệ, cho nên Giang Thành cũng đành ngầm chấp nhận, thôi vậy, Giang Chấp thì Giang Chấp, tốt hơn việc bị Tống Linh Chi phát hiện anh chính là Quan Chấp Chính, suy cho cùng cô rất sợ Quan Chấp Chính ở thành phố Linh Kỳ.

Tống Linh Chi vừa về đến nhà, tắm rửa xong liền đi ngủ, ở bệnh viện cô không thể yên tâm ngủ.

Mà Giang Thành thì phải bắt đầu xử lý những công việc phát sinh ngoài ý muốn của ngày hôm qua.

Đầu tiên là Lộ Vũ liên hệ với anh: "Quan Chấp Chính đại nhân, ngài đến bệnh viện làm gì thế?"

"Tìm người." Giang Thành trả lời ngắn gọn.

"Đối với người công dân nhiệt tình thích giúp đỡ người khác mà ngài muốn tôi đi điều tra, tôi nghe người trong bệnh viện nói ngài đã dẫn đi rồi, Quan Chấp Chính đại nhân, ngài muốn tự mình thẩm vấn cô ta à?”. Lúc đó Lộ Vũ không ở tại hiện trường, cũng không có mấy người nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tống Linh Chi, cho nên anh ta không biết người đưa Tô Hạm đến bệnh viện chính là Tống Linh Chi – người trong nhà Giang Thành ngày ấy.

"Không cần điều tra, không có liên quan gì đến cô ấy." Lúc này Giang Thành cùng Tô Hạm đạt chung nhận thức muốn bảo vệ Tống Linh Chi. "Trên người Tô Hạm có dụng cụ đặc biệt khiến cho tốc độ của cô ta có thể tăng lên một cách nhanh chóng trong bất cứ tình huống nào."

"Hóa ra là Tô Hạm tiểu thư đã có sự chuẩn bị từ trước!" Lộ Vũ nhận ra. “Chúng ta đã bắt giữ trợ lý của cô ta, vậy chúng ta cần phải làm gì bây giờ?"

"Các anh cùng Tô Hạm cùng nhau thẩm vấn." Giang Thành suy nghĩ một lát, sau đó phân phó: "Tô Hạm có thể sẽ bảo các anh giam cô ta lại. Tất nhiên là do trợ lý có vấn đề, chúng ta bố trí lính gác ở khách sạn cực kỳ chặt chẽ, nếu không phải bên trong có nội gián thì chắc chắn không có người ngoài nào có thể tráo thuốc được."

"Hơn nữa, theo tôi suy đoán, chắc chắn là bên ngoài còn có người giúp đỡ trợ lý của Tô Hạm làm giả thuốc, muốn chế tạo ra một viên thuốc không độc, còn có thể thông qua máy kiểm tra đo lường, hơn nữa hình dạng, kích thước, mùi vị đều phải hoàn toàn giống viên thuốc ban đầu. Đây không phải là việc của một mình người trợ lý này có thể làm được." Giang Thành trầm ngâm một lát, bổ sung một vài suy đoán: "Nếu Thành phố Giang Nghi nhất định muốn Tô Hạm chết, và trợ lý có năng lực giả tạo thuốc thì không đợi đến bây giờ, nhưng sự việc này lại xảy ra ở Thành phố Linh Kỳ."

"Quan Chấp Chính đại nhân, ý ngài là, việc này có liên quan đến các thế lực thù địch ẩn nấp trong Thành phố Linh Kỳ sao?" Suy đoán của Giang Thành rất có lý, thuận theo suy đoán đó Lộ Vũ hỏi.

“Đúng vậy, điều tra theo manh mối này." Giang Thành nói.

"Được!" Lộ Vũ xốc lại tinh thần, nghiêm túc tiếp nhận nhiệm vụ này.

Mà sự thật xác thực cũng như Giang Thành suy đoán.

Một ngày sau khi sự việc phát sinh, Tô Hạm ở tại bệnh viện trung ương nghỉ ngơi, theo dõi, trong khi Tống Linh Chi đang ngủ, còn Giang Thành lại tìm tòi hình để đổi ảnh đại diện.

Cùng lúc đó, báo sáng đưa tin về đêm qua đã được gửi đi, thời sự cùng tin tức trực tuyến cũng đồng loạt tung ra, với tiêu đề đại khái là "Đại biểu Thành phố Giang Nghi Tô Hạm đêm khuya gặp nạn, công dân nhiệt tình Thành phố Linh Kỳ thấy vậy giúp đỡ đưa đến bệnh viện."

"Bụp" một tờ báo bị ném mạnh lên trên bàn, Dụ Nam hút mạnh một hơi thuốc, âm thanh mang theo sự uể oải: "Tôi đã liều lĩnh chấp nhận khả năng bại lộ thân phận để liên hệ với phu nhân hiện tại của Quan Chấp Chính thành phố Giang Nghi, cũng chính là mẹ kế của Tô Hạm, dùng quân cờ mà cô ta bố trí ở cạnh Tô Hạm nhiều năm để thực hiện kế hoạch này. Kế hoạch của tôi làm sao lại có thể thất bại?"

"Tôi cảm thấy rất vô lý." Cố Thịnh Hải đẩy đẩy cặp kính đen: "Tôi đã tính toán khiến cho trợ lý cẩn thận đưa Tô Hạm đến con đường cách xa bệnh viện gần đó mà không để lại bát kỳ dấu vết nào."

"Mà lúc ấy, Tô Hạm đã ở cửa hàng tiện lợi gần nhà trọ của chúng ta, mà từ vị trí đó muốn đến bệnh viện trung tâm bằng ô tô cũng cần mất hơn mười phút. Khoảng thời gian này cũng đủ để khiến cho Tô Hạm chết mấy lần vì không có thuốc cứu mạng." Cố Thịnh Hải suy nghĩ đến tình hình thực tế bỗng có chút kích động: "Sau năm phút mà vẫn chưa được uống thuộc giải, cơ quan nội tạng của Tô Hạm sẽ hoàn toàn suy kiệt. Trong vòng năm phút đồng hồ có thể chạy đến bệnh viện trung ương, tốc độ đó chỉ có rất ít người có thể làm được, chẳng hạn như Giang Thành, Dụ tiên sinh bản thân ngài cũng không có biện pháp cam đoan bản thân mình có được tốc độ mau như thế này đúng không?"

"Đúng vậy. Tôi không thể." Dụ Nam bình tĩnh thừa nhận.

"Với cái cửa hàng tiện lợi đó, ai có thể có tốc độ mau như vậy?" Hai mắt Cố Thịnh Hải tỏa sáng: "Ông còn nhớ về huyết tộc tại Thành phố Linh Kỳ không, nhất định chính là huyết tộc!"

"Cậu bị ngu rồi đấy à, trên các tờ báo đều đã ghi rồi." Dụ Nam đưa tờ báo sáng cho Cố Thịnh Hải xem. "Trên người của Tô Hạm có một dụng cụ đặc biệt giúp gia tăng tốc độ của cô ta một cách nhanh chóng."

"Tôi không tin có loại dụng cụ này, so với đó thì sự tồn tại của huyết tộc vẫn có khả năng cao hơn." Cố Thịnh Hải lúc này đã hoàn toàn điên rồi.

Dụ Nam đối với huyết tộc không có hứng thú, ông ta tức giận bởi kế hoạch lần này chẳng những không thành công, mà còn có thể khiến ông ta bị bại lộ từ miệng vợ đương nhiệm của Quan Chấp Chính Thành phố Giang Nghi. Tuy nhiên việc tố giác này cũng phải đợi Tô Hạm trở về thành phố Giang Nghi mới thực hiện được.

Ông ta cảm thấy có một chút bực bội, những kế hoạch nhằm vào Giang Thành cứ liên tục thất bại. Cơ hội Tô Hạm đến Thành phố Linh Kỳ tốt như vậy nhưng cũng không thể thực hiện được, lần sau nếu muốn ra tay đối phó Tô Hạm càng là điều không thể, sau sự việc này, cô ta chắc chắn sẽ càng thêm đề cao cảnh giác.

"Tôi cảm thấy nhân viên trong cửa hàng tiện lợi đó không bình thường, vừa vặn nhà trọ cô ta ở gân đây, đêm chờ cô ta đi làm, tôi sẽ đến xem." Thật ra Cố Thịnh Hải đã gặp qua Tống Linh Chi một lần, nhưng cậu ta đối với cô cũng không có ấn tượng gì. "Chỉ là một người bình thường, tại sao ngày nào cũng trực ca đêm?"

"Người bình thường không trực ca đêm, vậy buổi tối cậu mua thức ăn nhanh như thế nào?" Dụ Nam không thể hiểu được tại sao Cố Thịnh Hải cứ cố chấp nhận định là huyết tốc, không phải chỉ là một loại sinh vật bị đào thải, đã bị tiêu diệt hơn ngàn năm rồi sao, sao lại điên cuồng sung bái như thế?

Cố Thịnh Hải vẫn quyết định đên nay sẽ đến cửa hàng tiện lợi để nhìn xem.

Buổi tối, Tống Linh Chi đang chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi đi làm thì Mỹ Tuyết đã gửi tin nhắn cho cô.

【 Sếp: Linh Chi, buổi tối ngày hôm qua sau khi đưa Tô Hạm đến bệnh viện, em đã bị giữ ở tại bệnh viên cả ngày luôn à? 】

【 Linh Chi: À không phải đâu, em mệt quá nên thuận tiện ở lại bệnh viện ngủ một giấc thôi. 】

【 Sếp: Em ngủ ở bệnh viện chắc chắn là không thể nào ngủ ngon rồi, đêm nay em không cần phải đi làm, tôi đang ở ngoài không thể trông cửa hàng, tôi sẽ kêu người khác trông cửa hàng một ngày. 】

【 Linh Chi: Đây là bà chủ cho phép em nghỉ một ngày đúng không :<】

【 Sếp: Đúng đúng, em hết mình cứu giúp người khác, mà người được cứu lại là một nhân vật lớn nữa chứ, cửa hàng của chúng ta sắp trở nên nổi tiếng ở trên mạng rồi. 】

【 Linh Chi: Vâng, em sẽ ở nhà nghỉ ngơi! 】

【 Sếp: [ Chà xát hai tay ] À thì… Em quen biết Tô Hạm à? 】

【 Linh Chi: Đúng vậy, sáng nay cô ấy đã thêm bạn tốt với em. 】

【 Sếp: Tôi có một vài vấn đề muốn mở rộng thị trường sang phát triển ở Thành phố Giang Nghi, đúng lúc Tô Hạm đến Thành phố Linh kỳ để đàm phán chuyện hợp tác, tôi thêm bạn tốt với cô ấy để bàn thêm. 】

【 Linh Chi: Được, để em nói chuyện với cô ấy. 】

Tống Linh Chi không hề nhận thấy có bất kỳ điều gì không đúng khi bà chủ của cô chỉ là chủ của hàng tiện lợi nhưng lại phát triển kinh doanh sang thành phố khác, cô giới thiệu bà chủ cho Tô Hạm biết, sau đó bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ của mình.

Cô lướt điện thoại lên xuống, ngón cái cứ dừng ảnh đại diện hình con thỏ bằng sao trời của Giang Thành. Tuy rằng cùng Giang Thành ở cùng dưới mái hiên ở thư phòng, nhưng lần đầu có phương thức liên hệ của anh, Tống Linh Chi vẫn muốn có cảm giác trịnh trọng.

Vì thế, Tống Linh Chi quyết định liên hệ Giang Thành.

Cô dựa vào sô pha, mở tin nhắn của mình và Giang Thành, ở khung đưa vào tin nhắn, cẩn thận gõ vào từng chữ.

"Chào." Tống Linh Chi nhìn vào chữ trong khung đối thoại, lại xóa đi, cô thấy từ này có gì đó không ổn, nhìn qua rất thô lỗ.

Nhưng nếu gõ Giang Thành thì dường như lại hơi xa lạ, Tông Linh Chi suy qua nghĩ lại, cuối cũng vẫn là quyết định gửi cho Giang Thành tin nhắn.

【 Linh Chi: Chào anh, Giang Chấp. [ mỉm cười ]】

Giang Thành lúc này đang ngồi xử lý văn kiện chưa được xử lý từ ngày hôm qua, di động bỗng nhiên run lên, tin nhắn của Tống Linh Chi xuất hiện.

Một câu "Chào anh", một dấu chấm tròn cuối câu, còn có một cái biểu tượng cảm xúc (icon) mang theo một cái mỉm cười đầy sự châm biếm, cuối cùng cô còn gọi anh là … Giang Chấp?

Giang Thành cảm thấy được Tống Linh Chi rất kỳ quái.

Anh gửi lại cho cô một dấu chấm hỏi, tốc độ trả lời của anh rất nhanh.

【 Giang Thành:? 】

Tống Linh Chi cẩn thận gõ từng chữ.

【 Linh Chi: Không có gì, chỉ là nhắn gọi anh thôi. 】

【 Giang Thành: Được. 】

Tống Linh Chi cảm thấy rằng Giang Thành chính là một kẻ hủy diệt mọi cuộc trò chuyện, cô quyết định không nói chuyện phiếm cùng anh mà bắt đầu lướt xem các tin tức gần đây, sau đó đem những tin tức này chuyển tiếp qua cho anh.

【 Linh Chi: [Chia sẻ từ web: Khϊếp sợ, dù ba ngày không uống máu thế nhưng huyết tộc vẫn . . .]】 đây là quảng cáo một quyển tiểu thuyết lấy huyết tộc làm nhân vật chính.

【 Giang Thành: Uống. 】

【 Linh Chi: [Video chia sẻ: Hướng dẫn đặt hàng thực đơn bị che dấu - trà sữa xx, thử một lần là thích.]】

【 Giang Thành: Mua. 】

【 Linh Chi: [Link liên kết: Đời trước, nàng ngã vào vũng máu, đời này, nàng thề phải. . . ]】

【 Giang Thành:? 】

Tống Linh Chi lên mạng lướt xong hết các trang web mới phát hiện Giang Thành đã hồi đáp cho cô nhiều như vậy.

Cô tự động lược bỏ những câu trả lời khác của Giang Thành, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào chữ "Uống", có vẻ như hôm nay Giang Thành đồng ý cho cô uống hai ngụm máu.

Vì thế Tống Linh Chi cô gắng lấy hết tất cả can đảm gõ chữ.

【 Linh Chi: Giang Thành, tôi muốn cái kia. . . Muốn ăn. . . 】

【Giang Thành: "?" Em muốn ăn cái gì, nói rõ rang một xíu xem nào. 】

【 Giang Thành: Ăn cái gì? 】

【 Linh Chi: Ngày hôm qua tôi đưa Tô tiểu thư đi bệnh viện, tiêu hao rất nhiều năng lượng. 】

【 Linh Chi: Anh đồng ý nguyện vọng của tôi đi [ thẹn thùng ]】

Tống Linh Chi dào dạt chờ mong nhìn màn hình điện thoại, một lát sau, một tin nhắn xuất hiện.

【 Giang Thành: Đến phòng tôi. 】