Chương 30: Vết cắn thứ 30, con thỏ ở đây

Tống Linh Chi nhìn thấy tin nhắn Giang Thành gửi đến, tinh thần lập tức tỉnh tảo, cô trở mình một cái rồi bật dậy khỏi sô pha.

Cô chạy đi đánh răng trước, trước khi ăn, phải chú ý những hình thức cần thiết.

Sau khi Tống Linh Chi chuẩn bị ổn thỏa tất cả xong, sau đó mới chạy đến cửa phòng của Giang Thành.

Không chờ cô gõ cửa, bên trong cánh cửa đã vang lên giọng nói của Giang Thành trước: “Vào đi.”

Tống Linh Chi kéo cánh cửa phòng của Giang Thành mở ra một cái khe, cẩn thận từng li từng tí chui vào, tiện thể đóng cửa lại.

Cô để ý thấy Giang Thành lúc này đang đứng ở cửa phòng tắm, vừa đi vừa chậm rãi cài từng chiếc cúc trên áo ngủ, trên ngọn tóc của anh còn dính những giọt nước, dáng vẻ như vừa đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ.

Tống Linh Chi lúc này mới nhận ra sắp tới 11 giờ, mà đáng lẽ ra giờ này cô phải đi làm rồi.

Tương tự, Giang Thành cũng chú ý đến Tống Linh Chi vẫn còn mặc váy ngủ, tóc dài rối tung, đóa hoa sơn chi nhỏ vẫn xinh xắn đầy sức sống dựng đứng ở trên đầu cô.

“Không đi làm?” Giang Thành hỏi Tống Linh Chi một câu.

“Sếp cho tôi nghỉ.” Tống Linh Chi cũng nhanh chóng trả lời một câu.

“Đói bụng rồi?” Giang Thành nhìn thấy Tống Linh Chi lén nuốt nước miếng.

“Chính là ngày hôm qua, tiêu hao năng lượng hơi nhiều một chút.” Tống Linh Chi không nói dối, mang theo Tô Hạm dùng tốc độ nhanh như vậy bay trên không một quãng đường dài như thế, đối với cô mà nói cũng tính là một gánh nặng.

Giang Thành ngồi ở trên mép giường, hơi nghiêng đầu gọi Tống Linh Chi: “Lại đây.”

Tống Linh Chi vội vàng chạy qua, ngồi ở bên cạnh Giang Thành, cô không dám cử động trước, mà thay vào đó cái mũi nhẹ nhàng hít hít.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Giang Thành, sạch sẽ thanh khiết, là mùi hương mà cô rất thích.

Vì thế, Tống Linh Chi quay đầu lại, nhìn đường cong xinh đẹp của cổ Giang Thành, nàng quyết định khen Giang Thành hai câu trước, để khi anh bị cô hút máu cũng cảm thấy vui vẻ một chút.

Nhưng mà, thật ra Giang Thành đang ngồi thẳng sống lưng, vẫn luôn chờ Tống Linh Chi nhào tới, không ngờ đến sau khi đợi một lúc lâu, anh lại nghe thấy Tống Chi Chi mở miệng.

“Giang Thành, tôi từng nghe nói nhân loại có một câu tục ngữ như vầy……” Tống Linh Chi nói bóng nói gió.

“Tục ngữ gì ?” Giang Ảnh cảm thấy Tống Chi Chi rất dài dòng.

“Chính là ‘ rửa sạch sẽ cổ chờ ’, anh nói xem anh bây giờ có phải hay không rửa sạch sẽ cổ chờ tôi?” Tống Linh Chi chớp chớp mắt hỏi.

Lần đầu tiên Giang Thành nghe thấy lời nói uy hϊếp này còn có thể hiểu thành như vậy, đương nhiên —— anh đúng là biết lúc này Tống Linh Chi muốn lại đây hút máu, nên đã đi tắm rửa trước.

Theo ý trên mặt chữ mà nói thì, Tống Linh Chi không có nói sai.

Vì thế anh nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Tống Linh Chi được sự cho phép của anh, chậm rì rì nhích lại gần.

Trước khi thưởng thức đồ ăn ngon, ngửi một cái trước đã, sau đó lại liếʍ một liếʍ, là cách mà loài thú thường làm trước khi ăn , huyết tộc cũng không ngoại lệ.

Vì thế, chóp mũi thanh tú của Tống Linh Chi mang theo một chút lạnh lẽo cọ vào chiếc cổ của Giang Thành, cô ngửi ngửi mùi hương trên người của Giang Thành.

“Sữa tắm của anh có mùi rất thơm.” Tống Chi Chi nhận xét một câu: “Nhãn hiệu gì vậy, tôi cũng muốn mua một chai.”

Giang Thành nghĩ, cho dù Tống Linh Chi có dùng sữa tắm có mùi hường gì đi nữa, cũng sẽ bị hương thơm của đóa hoa sơn chi nhỏ trên đầu cô che đi mất, cho dù là anh, chờ Tống Linh Chi cọ hai cái trên người anh, hương thơm của hoa sơn chi cũng sẽ quanh quẩn ở trên người anh một hồi lâu.

“Ngày mai mua.” Giang Thành nâng cằm lên, cổ họng chuyển động lên xuống, thấp giọng nói với Tống Linh Chi.

Ánh mắt cùa Tống Chi Chi rơi xuống vết đánh dấu hình con thỏ trên cổ của anh, nâng một bàn tay lên, những ngón tay lạnh lẽo dán vào trên đó, cảm nhận được nhịp đập của mạch máu.

Khi các mạch máu mạnh mẽ đập trên da thịt của cô, một cảm giác hài lòng không thể giải thích được dâng lên trong lòng Tống Linh Chi.

Đây là con mồi chỉ thuộc về cô, anh còn ngon như thế.

Nhưng ngay khi Tống Linh Chi đang từ từ chậm rãi hưởng thụ khoảnh khắc ham muốn chiếm hữu, âm thanh của Giang Thành ở trên đỉnh đầu cô đúng lúc vang lên.

“Chi Chi, em còn muốn không ăn?” Giang Ảnh cảm thấy Tống Chi Chi quá lề mề, mỗi lần cô đều như vậy, hút máu thì hút máu, còn muốn sờ hai cái, động tác lại nhẹ, khiến anh cảm thấy rất ngứa ngáy.

Tống Chi Chi sợ Giang Thành tức giận, anh liền không cho cô ăn nữa, vì thế cố nhanh chóng lên tiếng: “Ăn!”

Lời còn chưa dứt, Tống Chi Chi đã đem Giang Thành đang ngồi trên mép giường bổ nhào xuống, theo quán tính, cô cũng ngã xuống trên ngực anh.

Tất nhiên là Giang Thành cố ý làm Tống Linh Chi rơi xuống, anh cụp mi xuống, nhìn Tống Linh Chi đang vùi đầu trên cần cổ của anh, đóa hoa sơn chi nhở bé đang dựng đứng, gần trong gang tấc.

Lúc anh đang nhìn chằm chằm vào đóa hoa nhỏ màu trắng này, cảm giác lạnh lẽo lại vừa ướŧ áŧ từ trên cổ truyền đến, cái loại cảm xúc này giống như bị một bông hoa dính nước nhẹ nhàng cọ vào da thịt.

Tống Linh Chi tự mình chịu đựng nỗi đau do răng nanh sắc nhọn xuyên qua bề mặt da thị chỉ để lại cho Giang Thành cảm giác vừa mềm mại vừa tê dại.

Tống Chi Chi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ máu, máu tươi thơm ngon mang theo nguồn năng lượng dồi dào tràn vào trong miệng, mang đến một sự thỏa mãn cả về vị giác lẫn cơ thể , mà cơ thể cảm thấy có chút suy nhược vì ngày hôm qua tiêu hao quá nhiều năng lượng cũng nhanh chóng lấy lại sức lực.

Máu của Giang Thành thật sự…… quá ngon! Tống Chi Chi nghĩ thầm trong lòng.

Cô luôn không tiếc lời khen ngợi, nhưng bây giờ cô luyến tiếc rút miệng lại khen một câu rất ngon.

Vậy nên Tống Chi Chi một bên hút máu, một bên cả hai tay bám lấy lưng của Giang Thành, mất đi đôi tay chống đỡ, thân thể của cô hoàn toàn dán vào trên ngực anh.

Nhận thấy được sự tiếp cận đột ngột của Tống Linh Chi, Giang Thành sửng sốt, hơi thở vốn lâu dài đều đặn cũng có chút rối loạn, bắt đầu trở nên dồn dập.

Tay của anh đặt bên người vừa mới chuẩn bị bắt lấy bàn tay của Tống Linh Chi bám trên lưng mình đang di chuyển loạn xạ, ngăn cản cô di chuyển khắp nơi, nhưng lúc này, Tống Chi Chi đã thực hiện bước tiếp theo.

Ngón tay của Tống Linh Chi nhẹ nhàng lướt trên bờ vai rắn chắc của Giang Anh, không ngừng vạch ra những gợn sóng như nước trên mặt vải lụa mềm mại.

Cô dùng đầu ngón tay viết chữ để truyền lại lời nhắn cho Giang Thành, mà nội dung cô viết xuống cũng rất đơn giản, chỉ có hai chữ.

“Rất ngon.” Tống Chi Chi chầm chậm viết xuống trên vai của Giang Thành.

Khi viết xuống ba nét đầu tiên, Giang Thành đã dự đoán trước Tống Linh Chi sẽ không nói được lời gì nghiêm túc, nhưng cô đã mất rất nhiều công sức chỉ để viết một câu “Rất ngon”, vẫn khiến Giang Thành cười.

Anh rất ít khi cười, lúc này tiếng cười của anh bị khắc chế mà trầm thấp, theo sự rung động của l*иg ngực, truyền đến trên người của Tống Linh Chi, cả tiếng cười này dường như muốn móc nối điều gì đó.

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tống Linh Chi đỏ bừng, cô cảm thấy hai má của mình nóng bừng.

Đối mặt đồ ăn ngon, cô luôn không biết xấu hổ, tại sao Giang Thành cười một cái, cô lại cảm thấy ngượng ngùng ?

Tống Linh Chi rất ủy khuất, chỉ có thể cúi đầu, tiếp tục liếʍ mυ"ŧ máu tươi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay ngoan ngoãn mà bắt lấy bờ vai của anh, cũng không dám viết loạn cái gì nữa.

Bởi vì cô sợ Giang Thành lại cười, nửa người của cô liền mềm, đến cả sức lực để hút máu cũng không có.

Tống Linh Chi ngoan ngoãn như vậy không hề lộn xộn, khiến Giang Thành cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Lòng bàn tay anh chạm vào đầu cô, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô..

“Không chịu nói chuyện?” Anh nhẹ giọng nói với Tống Linh Chi.

Bởi vì dây thanh quản bị chấn động, cơ bắp trên cổ của cô bị tác động, khiến vết thương bị cắn của Tống Chi Chi bị xé rách.

Tống Chi Chi khẽ kêu một tiếng “Đau”, cảm giác đau đớn truyền đến cùng một vị trí trên người cô.

“Đau.” Tống Chi Chi nhỏ giọng ủy khuất nói: “Anh đừng nói nữa.”

Giang Thành biết cô đau là bởi vì miệng vết thương trên người anh, rõ ràng cô là kẻ hút máu, lại phải cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Anh cảm thấy buồn cười, lại khẽ cười một tiếng, âm thanh cực kỳ trầm thấp, trên cổ mang theo một chút rung động, như có như không mà cọ xát vào đôi môi dính máu của Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi không có cách nào chống cự được tiếng cười của anh, cô cảm thấy Giang Thành cười một tiếng thâm trầm như vậy, khiến sức lực toàn thân của cô đều bị rút ra hết, cũng không biết nguyên nhân tại sao.

Cô thẹn quá hóa giận, chỉ mạnh mẽ ngẩng đầu, đỉnh đầu liền đυ.ng phải cái cằm xinh đẹp của anh.

Đầu ngón tay mau chóng xoa một cái lên vết đánh dấu hình con thỏ trên cổ anh, chữa lành vết thương trên cổ anh.

Tống Linh Chi hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp cắn lên cằm của Giang Thành, răng nanh chọc thủng nửa tấc da thịt dưới môi của anh.

Cái nơi này mạch máu cũng không phong phú, nhưng dùng sức một chút, vẫn có thể hút máu ra, để phòng ngừa Giang Thành lại cười, Tống Linh Chi chỉ có thể chơi chiêu này.

Lúc Tống Linh Chi ngẩng đầu lên, khi cánh môi đỏ thắm lạnh lẽo kia của cô dùng ức hϊếp anh lại gần, đôi mắt đỏ sẫm của Giang Thành thất thần trong nháy mắt.

Anh cho rằng Tống Chi Chi muốn hôn anh một cái, anh còn do dự tránh hay không tránh, nhưng Tống Linh Chi đã chính xác cắn lên cằm của anh.

Giang Thành có thể cảm nhận được Tống Chi Chi thật sự dùng sức mà cắn, lúc hút máu cũng rất khó khăn, anh muốn hỏi cô có mệt hay không, nhưng cằm của anh bị giữ chặt, không thể mở miệng.

Lúc không thể làm được gì, tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là Tống Linh Chi, cô luôn di chuyển lộn xộn, sự hoang dã bừng bừng phát ra từ cơ thể của cô có thể dễ dàng lay động lòng người.

Trong đôi mắt đỏ hoe của Giang Thành phản chiếu đóa hoa sơn chi nhỏ trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi, anh lại bắt đầu ngắm hoa.

Ngay lúc Tống Chi Chi đang khó khăn hút máu, một bàn tay đã từ từ dơ lên, sau đó thành thạo mà chính xác vân vê đóa hoa sơn chi mọc trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi.

Hô hấp của Tống Linh Chi bị ngưng trệ, lực đạo của đầu răng cũng mạnh hơn ba phần, cơ thể của cô co rúm lại một chút trong lòng ngực của Giang Thành.

Bởi vì dùng quá sức cắn nên sinh ra cảm giác đau đớn cùng với cảm xúc từ cánh hoa sơn chi truyền đến cùng nhau tập kích đầu óc của cô, hàm răng sắc nhọn của Tống Linh Chi trượt khỏi cằm Giang Thành, khẽ kêu một tiếng “A”, cũng không biết do đau hay là do nguyên nhân khác.

Ngón tay của Giang Thành lập tức thả ra, Tống Linh Chi thở phào một hơi, cô không dám ăn nữa.

Cô nghiêng người, đưa đầu lưỡi lướt qua trên cằm của anh, liếʍ hết máu rỉ ra từ vết thương, nhân tiện chữa lành luôn vết thương, chỉ là vệt đỏ vô tình bị cô mυ"ŧ thành tạm thời không thể khôi phục.

“No rồi.” âm thanh của Tống Linh Chi rất nhẹ, phảng phất tựa như tơ nhện, cô cảm thấy cả người không có sức lực.

Điều này thật là kỳ lạ, rõ ràng người bị hút máu là Giang Ảnh mới đúng, rốt cuộc tại sao trông anh ấy vẫn rất có tinh thần?

Tống Chi Chi cảm thấy thật thất bại, mà lúc này một bàn tay của Giang Thành còn đặt ở trên eo cô, nếu không phải anh vẫn luôn ôm cô, thì cô đã sớm rơi xuống từ trên ngực anh.

Cô không nhúc nhích, Giang Thành cũng không nhúc nhích, cảm xúc lúc cánh môi của Tống Linh Chi chạm ở trên cằm anh dường như vẫn còn chưa biến mất, chỉ cần nhích lên trên nửa tấc, là cô đã có thể hôn lên môi anh.

Đôi mắt đỏ hoe của Giang Thành hơi tối đi, anh trầm mặc, l*иg ngực chậm rãi phập phồng.

Tống Linh Chi cảm thấy mình đã có một chút sức lực, cô quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút.

Một tay cô chống đỡ, lấy mu bàn tay kia lau lau cái miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi tôi tôi…… tôi trở về ngủ đây.”

Kết quả cách tay của Giang Thành vẫn đặt trên eo của cô, không có buông ra.

Tống Linh Chi ủy khuất nói: “Tôi phải đi về ôm con thỏ của em mới có thể ngủ.”

Giang Thành vốn chỉ muốn trêu cô một chút nhưng lần này anh thật không tính buông tay, tay còn lại của anh nâng lên, nhanh chóng tắt đèn ở đầu giường đi, ánh đèn vàng ấm áp rực rỡ đột nhiên biến mất.

Trong bóng tối, Tống Linh Chi nhìn thấy đôi mắt đỏ của anh, u ám như vực sâu.

“Con thỏ ở chỗ này.” Giang Thành gằn từng chữ một, bình tĩnh nói.