Chương 36: Cắn miếng thứ ba mươi sáu

Mỹ Tuyết rời đi, Giang Thành nói đúng, cô ấy là một người thông minh, hiển nhiên cô ấy sẽ công khai mối quan hệ giữa Tống Linh Chi và Giang Thành.

Nhưng mà Mỹ Tuyết tò mò từ khi nào Tống Linh Chi và Giang Thành quen nhau, chẳng lẽ là sau khi cô ấy chuyển đi…

Lúc này Mỹ Tuyết đang lâm vào nghi hoặc muốn hóng chuyện, trong khi Tống Linh Chi và Giang Thành cùng nhau đi vào trang viên.

Lần đầu tiên Tống Linh Chi vào trước cửa nhà của Giang Thành, lúc đi qua đám lính canh gác, hô hấp của cô trở nên khẩn trương.

Bàn tay ấm áp của Giang Thành vỗ vỗ mu bàn tay của cô, đây cũng là lí do vì sau anh trì hoãn giải thích thân phận của mình với cô.

Bởi vì trong ấn tượng của Tống Linh Chi, Quan Chấp Chính của Thành phố Linh Kì Giang Thành rất hung dữ, có lần anh đã chỉ huy lính gác đuổi theo cô hơn phân nửa thành phố Linh Kỳ khi cô rất yếu ớt.

Đi vào trong sân, Tống Linh Chi mới thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Không còn lính gác bên cạnh làm cho cô căng thẳng, Tống Linh Chi bắt đầu suy nghĩ những thứ khác——ví dụ như những lời Mỹ Tuyết vừa nói trong xe với cô.

Nhiệt độ lúc cô nhào vào trong ngực Giang Thành dường như vẫn còn sót lại trên da thịt cô, anh rất ấm áp, toàn thân đều có sức quyến rũ mãnh liệt, điều này cho thấy máu của anh vô cùng thơm ngon, bất kì huyết tộc nào cũng không thể chống cự được.

Cô thích Giang Thành, không giống với thích loại thức ăn…

Tống Linh Chi nghĩ như vậy ở trong lòng, cô lén nhéo ngón tay Giang Thành một cái, cảm xúc ngón tay lạnh lẽo chạy vào trong cơ thể của Giang Thành.

Theo bản năng Giang Thành trở tay nắm lấy tay của Tống Linh Chi, anh thường làm như vậy là để đề phòng Tống Linh Chi lộn xộn.

Sau khi đi vào cửa, Tống Linh Chi nhón chân lên, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi ngập ngừng nói: “Giang Thành, tôi…”

“Ừm?” Giang Thành không biết Tống Linh Chi muốn nói gì, anh nhìn đôi mắt của Tống Linh Chi, ánh mắt cô gái né tránh và không có ánh sáng như lúc thường, có chút xấu hổ lại đáng yêu.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, anh cứ yên lạnh nhìn Tống Linh Chi như vậy.

Ánh mắt Tống Linh Chi mô tả khuôn mặt của Giang Thành, đối với thẩm mỹ của con người mà nói, anh được xem là đẹp trai có một không hai, chỉ là ngày thường anh không có biểu cảm gì, nhìn lạnh như băng, rất dễ làm cho người khác tránh xa anh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn Giang Thành với đôi mắt không phải nhìn đồ ăn, sau đó cô phát hiện Mỹ Tuyết nói đúng, mặc dù bây giờ cô không muốn ăn, nhưng cô muốn ôm anh, hôn anh, thậm chí… Tiến thêm một bước.

Tống Linh Chi nuốt xuống một ngụm nước bọt, cô để cho mình tỉnh táo lại.

Nhưng động tác này của cô làm cho Giang Thành hiểu lầm, lúc Tống Linh Chi chịu đựng không muốn hút máu anh cũng như thế này.

Lúc này, sau cánh cửa khép hờ sau lưng bọn họ, một mặt trời đỏ rực dần dần từ phía chân trời mọc lên, bình minh sắp ló dạng.

Giang Thành nghiêng người tới gần cô, tay anh vòng qua bả vai cô.

Tống Linh Chi hoảng hốt vì Giang Thành đột nhiên đến gần, lông mi dài của cô điên cuồng chớp chớp, lúc chớp mũi cô tới gần l*иg ngực của anh, cô cảm giác mình như lao vào giữa đại dương tên là Giang Thành và chìm sâu vào trong đó không thể thoát ra được.

Vậy mà—— Giang Thành chỉ đóng cửa.

Cùng với tiếng đóng cửa nặng nề, Giang Thành đã ngăn cách luồng tia sáng đầu tiên của buổi sáng ở ngoài cửa.

Vốn dĩ Tống Linh Chi đã duỗi tay ra, cô muốn nghe theo nội tâm của mình mà ôm lấy Giang Thành.

Thế nhưng khi bàn tay lạnh lẽo của cô sắp chạm vào eo của Giang Thành, lòng bàn tay của cô cảm nhận được độ ấm của cơ thể Giang Thành, nhiệt độ hoàn toàn khác biệt làm cho Tống Linh Chi tỉnh táo lại.

Cô và anh hoàn toàn khác nhau, làm sao loài người có thể thích một Huyết tộc cả ngày muốn hút máu anh?

Tống Linh Chi không nhìn thấy tâm tư của anh, thậm chí cô rất khó đọc được cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đỏ rực của Giang Thành mỗi khi cô ăn, phần lớn cô đều vội vàng hút máu, căn bản cô khống có thời gian nghiên cứu phản ứng của anh.

Đúng như cảm giác của bản thân Giang Thành, Tống Linh Chi thực sự rất nghiêm túc… Ăn.

Tống Linh Chi rụt tay lại, Giang Thành đóng cửa nên anh không chú ý tới hành động mờ ám của cô.

Anh cúi đầu nhìn Tống Linh Chi đang ngẩn ngơ, hỏi: “Trời đã sáng, em không đi vào sao?”

“Được.” Tống Linh Chi cúi đầu, ngoan ngoãn cởi giày, cô cúi trán xuống để che đi gò má ửng đỏ của mình.

Giang Thành đi tới phòng bếp, anh lấy sữa tươi và sandwich trong tủ lạnh ra, anh hỏi Tống Linh Chi: “Em đói bụng không?”

Anh để ý Tống Linh Chi có chút khác thường, trước khi đi làm ở cửa hàng tiện lợi, bọn họ vẫn rất bình thường.

Giữa chừng chỉ xảy ra một chuyện, Tống Linh Chi cũng đã nói nay cho anh biết, đại khái là bà chủ Mỹ Tuyết hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.

“Tôi không đói bụng.” Tống Linh Chi lắc đầu, cô cũng đi tới phòng ăn, cô nhìn thấy chiếc bánh sandwich ngon lành trên tay của Giang Thành, cô hỏi: “Tôi có thể thử không?”

Lời nói của Tống Linh Chi không rõ ràng, con mắt đỏ của Giang Thành nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau cùng anh chậm rãi lên tiếng, giọng nói có chút khô khốc: “Em chỉ tôi hay là sandwich.”

Trong phòng ăn được buông rèm, phòng ăn chỉ có ngọn đèn sáng duy nhất, ánh sáng xung quanh mờ mịt.

Tống Linh Chi nhìn đường nét khuôn mặt sắc sảo của anh, cô không hiểu vẻ mặt của anh, nhưng cô thành thật thừa nhận cô chỉ muốn nếm thử một miếng sandwich.

“Sanwich.” Tống Linh Chi nói.

Giang Thành bẻ khúc giữa, nhét nó vào trong miệng Tống Linh Chi.

Lúc đút sandwich cho cô, ngón tay của anh chạm vào đôi môi lạnh lẽo của cô.

Bởi vì thức ăn chân chính đột nhiên đến gần, răng năng Tống Linh Chi giấu ở dưới môi lộ ra theo bản năng, giống như con vật dễ thương nào đó.

Ngón tay của Giang Thành vô tình lướt qua răng nanh bên phải của cô, sau đó lúc anh không đề phòng răng nhọn cắt một đường trên da anh, máu tươi cháy xuống.

“Chi Chi, em cắn tôi.” Giang Thành nghiêm túc nói với Tống Linh Chi.

Đây là lần thứ hai Giang Thành dùng thủ đoạn này, nhưng mà lần này anh không thành công.

Tống Linh Chi im lặng, cô chậm rãi nhai sandwich trong miệng, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn giọt máu tươi trên đầu ngón tay của Giang Thành.

Sau đó, máu tươi nhỏ xuống, vậy mà cô lại không duỗi lưỡi đến, máu đỏ sẫm rơi xuống trên váy trắng của cô.

Tống Linh Chi phồng má thổi nhẹ lên vết thương của Giang Thành bị hàm răng của cô cắt.

“Đau.” Tống Linh Chi đau lòng thì thầm.

Giang Thành cong ngón tay lại, vết thương nhỏ lập tức lành lại, sau đó anh nhẹ nhàng nâng cằm của Tống Linh Chi lên, để cho mắt cô ngang với tầm mắt anh.

“Mỹ Tuyết có nói gì khác với em không?” Đầu ngón tay của Giang Thành gãi cằm của cô.

Mùi máu tanh nhàn nhạt vẫn chưa tản đi, lông mi dài của Tống Linh Chi khẽ run lên, lúc này, rốt cuộc cô đã xác nhận một chuyện.

Giang Thành thì khác, cô cảm thấy có lỗi với anh, vì vậy mỗi lần cô lấy một lượng máu nhỏ, cô sẽ không bao giờ cảm thấy tiếc cho thức ăn thuần túy.

Thế nhưng câu hỏi của Giang Thành có chút lạ.

Tống Linh Chi hỏi: “Mỹ Tuyết là ai?”.

Giang Thành khẽ thở dài: “Bà chủ trong cửa hàng tiện lợi mà em làm.”.

“Cô ấy không nói gì cả.” Ánh mắt Tống Linh Chi lóe lên: “Chính là những gì tôi nói với anh.”.

Giang Thành vẫn im lặng nhìn cô, anh không nói gì.

Tống Linh Chi không nói, anh chỉ có thể tự suy đoán.

Giang Thành hoàn toàn ý thức được mình là đồ ăn, cho nên kết hợp với việc Tống Linh Chi vừa từ chối hút máu của anh, chắc chắn Tống Linh Chi đã tìm được máu tươi ngon hơn máu của anh, chính vì như vậy Tống Linh Chi mới kìm được miệng, cho nên máu tươi của anh đã không còn sức hấp dẫn.

Cách suy nghĩ của hai người khác nhau một trời một vực, suy đoán của Giang Thành càng ngày càng lệch lạc, thậm chí anh còn muốn đến trước gương kiểm tra ấn ký con thỏ có còn hay không.

Thậm chí ấn kí này có thể đã chạy sang người khác.

Giang Thành buông cằm Tống Linh Chi ra, anh im lặng và bắt đầu ăn điểm tâm.

Tống Linh Chi chống hai tay lên bàn ăn, cằm của cô tựa lên cánh tay của anh, cô đang lén nhìn Giang Thành.

Vì ánh mắt của cô không chút che dấu, cho nên Giang Thành biết Tống Linh Chi luôn nhìn anh.

Giang Thành bị cô nhìn đến không chịu nổi, anh chỉ có thể bẻ sandwich trong tay mình cho cô ăn.

Tống Linh Chi khô khốc nhai, sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu hối hận.

Vừa rồi Giang Thành duỗi tay tới, tại sao cô không ăn? Bây giờ thì tốt rồi, bây giờ cô chỉ có thể nhìn Giang Thành ăn còn mình ở đây thèm ăn.

Nghĩ tới nghĩ lui Tống Linh Chi cảm thấy hai chữ “Yêu thích” này có sức hấp dẫn đặc biệt, lúc cô chưa ý thức được nó, cô ăn vô cùng thoải mái, bây giờ cô lại do dự không dám làm bậy.

Giang Thành ăn điểm tâm xong, anh ngồi dậy còn cô vẫn ngồi tại chỗ.

“Anh muốn đi làm sao?” Tống Linh Chi hỏi anh.

“Có thể không đi.” Chuyện của Tô Hạm căn bản đã được giải quyết, mấy ngày nay anh tương đối rảnh rỗi.

“Vậy anh đi đi, bị lãnh đạo chửi thì làm sao? Không phải Quan Chấp Chính của thành phố Linh Kỳ rất hung dữ sao?” Tống Linh Chi muốn đuổi anh đi làm.

Giang Thành đi tới sô pha, anh bình tĩnh nói.

“Không đi.”

Anh cầm cái gương nhỏ Tống Linh Chi để trên bàn trà, anh cởi cổ áo ra nhìn cổ của mình, ấn kí thỏ con màu đen đáng yêu kia vẫn còn.

Chỉ cần Giang Thành có ở nhà, cô sẽ không nhịn được đến gần anh.

Cô bước nhỏ tới ghế sô pha Giang Thành đang ngồi, giả vờ lơ đãng ngồi ở bên cạnh anh và giữ khoảng cách nhất định.

“Cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ.” Lông mi của Giang Thành hơi rũ xuống, anh đánh giá Tống Linh Chi: “Lúc đi làm xảy ra cái gì em cũng không nói.”

“Tôi không biết.” Giọng nói của Tống Linh Chi nhỏ dần: “Bà chủ hiểu lầm… Lúc tôi và anh hôn môi, mặt của tôi rất đỏ.”

“Tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa, tôi phải đi lướt trên mạng Huyết tộc đỏ mặt là chuyện gì?” Tống Linh Chi thành thật khai báo chuyện đã xảy ra.

Khi nói tới đoạn này, tiếng cười khẽ của Giang Thành vang lên, Tống Linh Chi mở to mắt, cô không chống đỡ được tiếng cười của anh, gợi cảm lại trầm thấp, giống như nhấn chìm cơ thể cô.

“Sau đó vô tình bị tiểu thư Tô thấy được, cô ấy nói tôi xấu hổ, sau đó cô ấy nói…Nói tôi như vậy là vì…” Tống Linh Chi hít sâu một hơi, chữ “Thích” tiếp theo cô lại chậm chạp không nói được.

Lúc trước cô còn chưa biết nó nghĩ là gì, cô có thể dễ dàng nói chữ này với Giang Thành, nhưng bây giờ lại khác, chữ này nóng đến nổi cô không dám nói nữa.

“Vì sao?” Giang Thành hỏi.

“Không có vì sao?” Tống Linh Chi trả lời.

“Đã quên sao?” Giang Thành tiếp tục hỏi.

“Chắc tôi quên rồi.” Tống Linh Chi nương theo bậc thang của anh.

“Muốn tôi giúp em nhớ lại không?”Giang Thành nói một câu như vậy.

“Muốn…” Giúp cái gì? Giúp thế nào? Tống Linh Chi theo bản năng, nhưng cô không biết mưu đồ của Giang Thành.

Đương nhiên, một giây sau cô đã biết.

Lúc này Giang Thành xoay người, anh trực tiếp vượt qua khoảng cách mà Tống Linh Chi cố ý ngăn cách, anh ngồi trên ghế sô pha, ôm cơ thể Tống Linh Chi qua.

Anh cúi đầu hôn lên môi Tống Linh Chi.

——Đây mới thật sự là hôn môi.