Chương 37: Cắn thứ ba mươi bảy, không cho em ăn

Mặc dù Tống Linh Chi biết ý nghĩa của nụ hôn nhưng lúc Giang Thành đến gần, cô vẫn hét lên theo bản năng.

“Anh anh anh… Anh không được ăn…” tôi.

Chữ cuối cùng của Tống Linh Chi bị đôi môi mỏng của anh ngăn lại, cô “a” một tiếng, đôi môi anh ấm áp và ẩm ướt dán sát vào cô.

Cô hơi nheo mắt lại, lông mi dài của Giang Thành quét qua mắt cô, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ khẽ rơi xuống.

Đầu lưỡi Tống Linh Chi áp vào răng anh, hơi thở của thức ăn ngon xâm lược làm cho cô không có cách nào kiềm chế cơn thèm ăn.

Thức ăn đưa tới bên mép, cô không cắn một cái thì không phải là Huyết tộc.

Tống Linh Chi há miệng hít thở không khí trong lành, răng nanh dưới môi hiện ra, cô ngậm lấy môi của Giang Thành.

Hành động này của cô giống như đáp trả Giang Thành, anh duỗi lưỡi tới thăm dò trong miệng của cô, môi lưỡi cùng nhau trằn trọc dây dưa.

Anh không để cho Tống Linh Chi cắn, đương nhiên Tống Linh Chi không thể cắn vào da thịt của anh.

Không nếm được thức ăn ngược lại thành công kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ đi săn của Tống Linh Chi, cô càng dùng sức cắn, nhưng đầu lưỡi của anh đè lên răng nhọn của cô, hết lần này đến lần khác cọ sát, giống như đang cười nhạo cô là Huyết tộc nhưng chỉ có bấy nhiêu sức chiến đấu ấy.

Tống Linh Chi chợt đẩy Giang Thành, cô muốn đổi sang một vị trí ăn dễ dàng dàng hơn, nhưng cô không đẩy được, thay vào đó Giang Thành nghiêng người, thân thể cao lớn phủ xuống.

Bàn tay ôm chặt eo của Tống Linh Chi từ từ di chuyển lên, lau đi nếp nhăn trên chiếc váy trắng hôm nay của cô.

Giang Thành đè ót của Tống Linh Chi, môi và lưỡi anh hơi rút ra, chừa lại chút khe hở.

Anh hỏi Tống Linh Chi: “Em còn nghĩ muốn ăn sao?”

Tống Linh Chi tủi thân, ai có thể nhịn được?

Cô ngẩng đầu, không nói gì, nhưng cô muốn thử lần nữa.

Tống Linh Chi muốn dùng răng cắn môi Giang Thành, nhưng trong mắt Giang Thành, hành vi của cô là mổ nhẹ lên môi anh, răng nhọn lướt qua môi, mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Bàn tay đặt sau đầu cô khẽ siết chặt, Giang Thành cúi đầu hôn xuống, lần này Tống Linh Chi hoàn toàn bất lực.

Thức ăn ngon ở trước mắt nhưng không ăn được, như vậy thật sự là dày vò Tống Linh Chi.

Cô thử hết lần này tới lần khác nhưng đều bị Giang Thành cản lại, kết quả cuối cùng làm cho nụ hôn này càng sâu hơn.

Tay của Tống Linh Chi bám trên bả vai của anh, các khớp ngón tay của cô trắng bệch, nụ hôn ấm áp thậm chí có chút bỏng người, cô dần dần rơi vào tay giặc.

Cuối cùng cô không suy nghĩ tới ăn nữa, bởi vì cô có cảm giác khác nó dâng lên như thủy triều, lại càng kéo dài hơn.

“Giang…” Tống Linh Chi rũ mi, mắt cô có chút ướt.

Nụ hôn của anh dần dần đi xuống để cho cô có chút không gian thở.

Má của Tống Linh Chi đỏ bừng, thậm chí còn đỏ hơn lúc cô nghe Mỹ Tuyết nói chuyện ở trong cửa hàng tiện lợi, nhưng cô lại không phát hiện.

Môi mỏng của Giang Thành lướt qua cằm của tinh tế của cô, giọng nói trầm thấp kèm với l*иg ngực rung động truyền tới trên cơ thể của Tống Linh Chi.

“Em nhớ lại chưa?” Giang Thành hỏi cô.

Tống Linh Chi vẫn bướng bỉnh, cô lấy tai che mặt của mình, dùng nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay để hạ nhiệt.

Về phần không nhớ nổi là thật hay là giả, chỉ có một mình cô biết.

Giang Thành khẽ nhướng mày, anh khẽ hôn cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới, hôn cho đến khi tới cổ cô mới dừng lại.

Giang Thành cắn cổ của cô—— giống như cô đã làm với anh khi cô ăn vậy, lực đạo vừa phải, không phải cắn mà chỉ mà chỉ để lại một vết đỏ.

Cô nhận lấy một chút đau đớn từ anh nhưng cơ thể cô chỉ run nhẹ.

Cô đầu hàng: “Tôi… Tôi nhớ ra rồi…”.

Đầu ngón tay của Giang Thành ở sau đầu cô gãi gãi vành tai cô, rất ngứa.

“Là cái gì?” Giang Thành ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm Tống Linh Chi.

Trên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh còn vương chút nước, Tống Linh Chi nuốt một ngụm nước bọt.

Mùi vị Giang Thành… Rất ngon, nó làm cho cô không thể từ chối.

Thế nhưng sau cùng cô vẫn không có can đảm nói ra, cô chỉ cúi đầu, vùi đầu vào cổ của anh.

“Tôi lại quên rồi.” Hai tay Tống Linh Chi ôm chặt cổ anh, cô nhỏ giọng nói.

“Anh đừng hỏi tôi!” Tống Linh Chi hơi nâng âm lượng lên.

Giang Thành vỗ vỗ đầu của cô, mặc dù nhiệt độ cơ thể của Huyết tộc rất thấp, lúc này anh cũng có thể cảm giác được gương mặt của Tống Linh Chi nóng lên.

“Ăn cũng không cho tôi ăn một miếng nhưng lại hỏi tôi, Giang Thành, ở đâu có chuyện tốt như vậy?” Tống Linh Chi lẩm bẩm.

Giang Thành cúi đầu nhìn Tống Linh Chi đang chôn ở cổ anh, lúc này cô vẫn còn muốn ăn.

Tống Linh Chi muốn cắn bả vai của Giang Thành nhưng cô không cắn.

“Được, không hỏi.” Giang Thành vỗ vỗ vai cô, anh thảo hiệp.

Không hỏi được từ miệng tống Linh Chi, anh có thể đi hỏi Tô Hạm.

Tống Linh Chi được voi đòi tiên: “Cho tôi ăn một miếng.”

Giang Thành ôm cô đứng lên: “Vừa rồi là em không ăn.”

Cằm của Tống Linh Chi đặt lên trên vai anh, cô cảm thấy hơi hối hận.

Giang Thành ôm cô đi lên lầu, anh bước chậm rãi.

Tống Linh Chi nhìn đầu ngón tay của mình đang đan nhau ở trên cổ Giang Thành, cô đột nhiên nói: “Giang Thành…”.

Giang Thành ôm chặt eo cô: “Ừ.”

“Anh…” Âm thanh của Tống LInh Chi rất nhỏ.

“Em nói đi.” Giang Thành nghiêm túc nói với cô.

Tống Linh Chi cúi đầu, cô nhìn ấn ký con thỏ trên cổ Giang Thành, cô lấy đầu ngón tay chọc chọc.

“Anh tìm ra được ý nghĩa của ấn kí này chưa?” Tống Linh Chi hỏi.

“Chưa.” Giang Thành trả lời, thật ra anh chưa nhìn kĩ tài liệu mà Viện Nghiên Cứu gửi tới.

Lúc này Giang Thành mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không quan tâm đến việc xóa ấn ký con thỏ này.

“Tôi có thể tìm được.” Mấy ngày gần đây Tống Linh Chi cảm giác năng lượng mình tích lũy đã đủ, nếu như năng lực có thể tăng lên nữa, cô có thể mở khóa ký ức và kiến thức về ấn kí này.

“Ừm.” Giang Thành mở cửa cho cô.

“Tôi đoán mình sẽ có đủ năng lượng khi ăn hai miếng nữa, có lẽ sẽ biết ấn kí đó.” Tống Linh Chi nghĩ tới chính sự, cô nghiêm túc nói với Giang Thành.

Giang Thành đặt cô ở trên giường, anh nhớ tới gần đây số lần Tống Linh Chi muốn hút máu anh gia tăng, hóa ra là cô muốn lấy được nội dung liên quan đến ấn ký con thỏ sao?

Tống Linh Chi ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cô ngửa đầu nhìn anh.

Giang Thành cúi đầu, anh hôn xuống gò má vẫn đỏ ửng của cô.

“Không cho em ăn.” Anh xấu xa nói.

Tống Linh Chi giơ tay xoa gò má của mình, cô nhìn chằm chằm Giang Thành.

“Anh lại cắn tôi.” Tống Linh Chi thì thầm: “Anh là Huyết tộc hay tôi là Huyết tộc?”

“Em.” Giang Thành nghiêng người hôn cô một lần nữa.

Tống Linh Chi kéo con thỏ ở bên cạnh qua và che nó ở trước mặt mình: “Tôi muốn đi ngủ.”

Giang Thành cúi đầu nhìn con thỏ trong tay Tống Linh Chi, hình dáng nó rất quen thuộc, chính là cái con trên cổ anh.

Giang Thành kéo chăn đắp cho Tống Linh Chi.

Giọng nói buồn bực của Tống Linh Chi phía sau con thỏ truyền tới: “Ngủ ngon.”.

“Ngủ ngon.” Giang Thành nói với cô.

Anh đóng cửa đi ra ngoài, Tống Linh Chi rút ở trong chăn, trái tim cô đập thình thịch.

Suýt chút nữa cô đã nói với Giang Thành nhưng cô vẫn không dám.

Tống Linh Chi ném con thỏ trong tay đi, nhìn trần nhà chìm trong bóng tối, đưa tay lên vuốt ve môi của mình.

Loại tiếp xúc này không mang mục đích là ăn nhưng Tống Linh Chi lại rất thích.

Cho dù cô không hút được máu…Hôn một cái như vậy, cô cũng rất thích.

Tống Linh Chi lăn lộn trong chăn, cô hoảng sợ mở to mắt, bây giờ cô mới có phản ứng.

Hỏng bét…Không xong rồi, tình huống thứ hai mà bà chủ nói lại ứng nghiệm!

Tống Linh Chi ôm con thỏ che mặt mình lại, cô thật sự rất thích Giang Thành, anh là thức ăn hay là con người, cô đều thích.

Cô không biết mình ngủ lúc nào, sau khi Giang Thành xác nhận cô đã ngủ say, anh mới xuất phát đến chính phủ.

Giang Thành ở trong phòng làm việc nhận được điện thoại của Viện Nghiên Cứu.

“Quan Chấp Chính đại nhân, dù ngài muốn đã chế tạo thành công.” Sở trưởng Vệ Quốc báo cáo tình huống cho Giang Thành.

“Đưa nó qua đây.” Giang Thành trả lời: “Việc nghiên cứu phương diện này có thể đi sâu vào, ví dụ như đưa chất này vào trong bầu khí quyển.”.

“Vâng.” Vệ Quốc trả lời: “Toàn bộ tài liệu liên quan tới Huyết tộc chúng tôi đã sửa soạn xong, tôi đã gửi qua cho ngài.”

“Bộ tài liệu này tôi không cần.” Giang Thành đột nhiên nói, anh không định xóa bỏ ấn kí này, về điểm này anh rất kiên quyết.

“Vậy chúng tôi sẽ niêm phong những tài liệu về Huyết tộc này vào trong cơ sở dữ liệu?” Vệ Quốc hỏi.

“Sau khi sàng lọc, có thể để lại một phần nội dung liên quan đến đặc điểm công việc và nghỉ ngơi của huyết thống, sở thích ăn uống, sở thích lựa chọn bạn đời và những nội dung khác có thể gửi cho tôi.” Giang Thành lạnh lùng, nghiêm mặt nói.

“A… Được.” Vệ Quốc cảm thấy là lạ.

“Vẫn chưa tìm ra ngọn nguồn rò rỉ tài liệu của Viện Nghiên Cứu sao?” Giang Thành hỏi.

“Chưa.” Vệ Quốc hồi hộp nói.

“Thời gian của các người không còn nhiều đâu.” Giọng Giang Thành lạnh xuống: “Vệ Quốc, nếu như trên dưới Viện Nghiên Cứu không tìm ra sơ hở, ông cũng nên nhìn lại mình đi.”.

“Được.” Giọng Vệ Quốc nặng trĩu.

Giang Thành cúp điện thoại, hôm nay anh còn có việc khác để làm.

Anh gọi Tô Hàm vào phòng họp với lý do mở cuộc họp với đại biểu thành phố Giang Nghi.

“Chấp Chính Giang.” Cơ thể Tô Hạm đã khỏe từ lâu nhưng cô ta không muốn chủ động mở cuộc họp, cô ta còn muốn nghỉ ngơi một chút, bây giờ Giang Thành chủ động tìm cô ta, cô ta cũng không tiện từ chối: “Cuối cùng ngài đã cân nhắc nội dung hợp tác với thành phố Giang Nghi?”

“Nội dung hợp tác không thay đổi.” Giang Thành vẫn nói câu nói kia.

Anh không ngờ Tô Hàm lại cười: “Vậy được, ngài lấy kế hoạch tới, tôi sẽ ký tên.”.

Cô ta đồng ý rất sảng khoái, hoàn toàn khác với dáng vẻ mặc cả trước kia.

Rốt cuộc Giang Thành cũng ngước mắt nhìn thẳng cô ta, anh hơi ngạc nhiên.

“Ôi, không biết tôi nói như vậy là thích hợp hay không thích hợp.” Đôi mắt màu nâu nhạt của Tô Hạm nhìn chằm chằm Giang Thành, cô ta hài hước nói: “Phải cảm ơn bạn gái nhỏ của ngài làm người trung gian giới thiệu tiểu thư Mỹ Tuyết cho tôi, chúng tôi có kế hoạch hợp tác kinh doanh, những lợi ích nhỏ ngài nhận được ở đây chúng tôi có thể bổ sung vào hạng mục hợp tác khác, thành phố Giang Nghi chúng tôi cũng không phải là lòng tham không đáy, như vậy là đủ rồi…”.

Tô Hạm nói một tràng dài, sau khi Giang Thành biết được chân tướng sự việc, anh chỉ tập trung vào bốn chữ “Bạn gái nhỏ của ngài”.

Hiếm khi anh thất thố, anh ho nhẹ một tiếng, lông mi hơi rủ xuống, che giấu sự xấu hổ trong con mắt đỏ hoe kia.

Hơn nữa, đương nhiên việc Tôm Hàm đồng ý nhượng bộ là rất tốt và tránh được rất nhiều phiền phức sau này.

Sau khi Tô Hạm đại diện thành phố Giang Nghi ký vào các văn kiện xong xuôi, hai người Giang Thành và Tô Hàm cùng nhau nói chuyện.

Tô Hàm nhấp một ngụm trà nóng, cô ta cười nói với Giang Thành: “Chấp Chính Giang, tôi sảng khoái như vậy, ngài còn muốn hỏi cái gì?”

“Tối hôm qua——” Giọng nói Giang thành ngừng lại.

Anh nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

“Cô nói cái gì với Chi Chi?” Anh dứt khoát hỏi.