Chương 1:

Tác phẩm mới xuất bản [Diamonds and Stones] của nhà thơ Leon Wagner được dịch sang tiếng trung sẽ là cuốn sách chủ chốt của nhà xuất bản trong năm tới. Trong đó vị trí tên người dịch đứng đầu tiên trên trang bìa trong không phải là Thịnh Nịnh, mà là cháu gái của thầy hướng dẫn Đới Xuân Minh.

Trong cuốn sách mẫu trước đó, chỉ có tên của cháu gái Đới Doanh Doanh là trên cột người dịch.

Dịch thuật là một công việc mệt mỏi, không chỉ cần khôi phục lại quan niệm nghệ thuật của văn bản gốc mà còn phải sử dụng ý nghĩa uyên thâm của chữ Hán để nâng cao nội hàm của tác phẩm lên một bậc. Để dịch tập thơ này, Thịnh Nịnh không ngừng tra cứu sửa đổi suốt ròng rã mấy tháng liền để có thể giao ra bản dịch tiếng Trung hoàn hảo nhất.

Độc giả trên trang web sách đều khen “Thần tiên dịch thuật”, “Tiếng Trung đã nâng quan niệm nghệ thuật của nguyên tác lên không chỉ là một bậc”, nhất là sau khi biết danh tính của dịch giả.

"Nghe nói dịch giả chỉ mới học Đại học năm tư, có thể tự mình dịch được như vậy, đúng là trâu bò."

Thịnh Nịnh trực tiếp đi tìm Đới Xuân Minh để nói chuyện.

"Chuyện này hả, là do thầy không nói chuyện với nhà xuất bản. Thầy xin lỗi nhé. Doanh Doanh sẽ bồi thường tiền nhuận bút cho em. Em thấy thế nào?" Đầu tiên Đới Xuân Minh an ủi cô sau đó chuyển chủ đề: "Không phải gần đây em bận tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ thông dịch sao? Thầy thấy em vẫn nên tập trung vào những việc lớn, đừng cố chấp vào mấy chuyện ký tên nhỏ như vậy."

Thịnh Nịnh cảm thấy thầy giáo của cô chỉ làm phiên dịch thôi thì quá uổng phí tài năng rồi.

Mấy chuyện thành quả của mình bị dùng để dát vàng lên mặt một số “Hoàng thân quốc thích” không chỉ có Thịnh Ninh gặp phải mà hầu hết tất cả mọi người đều chọn cách ngậm đắng nuốt cay.

Cô rất muốn trở thành một phần nhỏ không sợ cường quyền mà đấu tranh nhưng thật đáng tiếc, cô không có bản lĩnh đó.

Đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, học viện Cao Phiên đều đắm chìm trong cái lạnh cuối thu. Một cơn gió lạnh thổi qua, giống như hiện thực đang sống sờ sờ, lại giống như tiếng một cái tát mạnh vả vào mặt Thịnh Nịnh.

Cô rụt cổ lại theo bản năng, quấn chặt áo khoác, điện thoại trong túi không ngừng rung. Cầm lên xem, là đàn anh đàn chị gửi tin nhắn đến.

Mấy đàn anh đàn chị đều khuyên cô nên nhẫn nhịn, đừng gây xích mích với Đới Xuân Minh, ông ta có người chống lưng.

Tâm trạng vô cùng buồn bực, gần đến buổi trưa nhưng Thịnh Nịnh hoàn toàn không có tâm trạng ăn cơm.

Nhưng người hẹn cô đi ăn cơm đã đến rồi.

"Chị."

Một chiếc xe oto mini chạy đến rồi dừng lại trước mặt cô, người ngồi ở vị trí ghế lái hạ cửa kính xe xuống.

Thịnh Nịnh không còn cách nào khác, chỉ đành nén suy nghĩ vào trong bụng: "Sao em lại đến sớm vậy? Buổi sáng không đi học hả?"

"Có á, môn tự chọn. Em sợ chờ tới lúc tan học mới đi thì đến trễ, vì vậy đã nhờ người điểm danh giúp." Thịnh Thi Mông vỗ vỗ vào nệm ghế phó lái: "Lên xe, em đã chọn được chỗ rồi, đi ăn mừng với chị."

Thịnh Nịnh trực tiếp lên xe.

Xe chạy ra khỏi học viện Cao Phiên, cách xa khuôn viên trường huyên náo, xung quanh đêu là tiếng xe cộ, cuối cùng cô mới tụ khí đan điền, tức giận mắng lớn: "Đm, cmn Đới Xuân Minh! Chờ đó! Chờ tôi công thành danh toại, vượt bậc trong sự nghiệp, tôi sẽ trở về trường xxx cmn ông!"

Thịnh Thi Mông mím chặt môi, không cần hỏi cũng biết kết quả.

Cô ấy đợi Thịnh Nịnh mắng xong mới hỏi: "Vậy tiền nhuận bút thì sao?"

Thịnh Nịnh bình tĩnh lại: "Đưa rồi."

"Vậy thì được... Được bao nhiêu vậy?"

“Không nhiều. Nếu nhiều như vậy, sao ông ta có thể sẵn lòng bồi thường cho chị thay cho cháu gái được?” Thịnh Nịnh không nhịn được mất mát nói: “Nếu muốn mua một nhà ở vườn hoa Bác Thần, ngay cả con số lẻ cũng không mua được."

Trong mấy năm học Đại học, cô đi làm thêm kiếm tiền cộng với số tiền sinh hoạt khổng lồ mà mẹ cô bố thí, Thịnh Nịnh đã dành dụm được một kho tiền nhỏ, định chờ làm việc ở đây mấy năm sẽ đi đăng ký hộ khẩu, có tư cách mua được nhà. Mua được nhà, cô có thể coi như có một tổ ấm nhỏ của riêng mình ở thành phố này.

Đôi khi làm thêm mệt mỏi, cô sẽ ôm tâm lý mơ mộng lên trang web mua nhà xem nhà.

Có điều cũng không trông mong sớm như vậy mua được nhà, đương nhiên chỉ là chọn mấy khu xa xỉ.

Trong đó, vườn hoa Bác Thần chính là khu cực phẩm trong số tất cả khu mà cô từng xem. Cho dù là vị trí, giao thông, sạch đẹp, cây cối nhiều, chỉ cần là điều kiện mà người mua nhà cân nhắc thì ở đây hoàn toàn được tròn điểm.

Tất nhiên, giá cả cũng hoàn toàn không thua kém.

Thịnh Nịnh nhớ mãi không quên chỗ này, luôn thích dùng giá cả của vườn hoa Bác Thần để làm đơn vị đo lường tiền tệ.

Trước khi bước vào xã hội, sinh viên mới tốt nghiệp nào cũng mơ mộng hão huyền, chẳng hạn mua nhà dưới chân thiên tử.

Đột nhiên Thịnh Nịnh hỏi: "Có cách nào kiếm tiền nhanh không nhỉ?"

Ngập ngừng một chút, cô lại bổ sung: "Ngoại trừ câu rùa vàng."

Thịnh Thi Mông nhẹ nhàng nói: "... Vậy thì không có. Chỉ có mỗi cách đó thôi."

Thịnh Nịnh nhìn Thịnh Thi Mông với biểu cảm "Chị biết rồi".

Thịnh Thi Mông rất giống mẹ ruột. Mẹ ruột cô ấy từng là giáo viên Tiểu học. Bộ dạng lúc còn trẻ tri thức đầy người, lại giống như một con thỏ nhỏ trong trắng thuần khiết, lại giống như một cô gái cầm ô giấy trong thơ của Đới Vọng Thư.

Đàn ông thường rất khó từ chối một người phụ nữ có khí chất ngoại hình như vậy. Vì vậy mẹ ruột của Thịnh Thi Mông đã thành công trở thành mẹ kế của Thịnh Nịnh. Và Thịnh Thi Mông lớn lên thừa hưởng những ưu điểm của mẹ ruột cô ấy, cũng rất thành công trong việc giao lưu với người khác giới.

Cùng lúc cô nhìn Thịnh Thi Mông, Thịnh Thi Mông cũng liếc nhìn cô.

Thịnh Nịnh thì khác. Cô giống bố. Mặt mũi xinh đẹp dịu dàng nhưng cũng trong trẻo lạnh lùng, nhất là lúc nãy vừa mới lái xe qua, nhìn thấy cô đứng trong tiết trời mát lạnh này, cơ thể gầy gò của cô giống như cây ngô đồng bên đường rơi xuống những hạt sương vậy.

Dưới góc độ của người cùng giới tính, Thịnh Nịnh có vẻ ngoài lạnh lùng, đối xử với ai cũng không nhiệt tình, kể cả người nhà. Vì vậy cô không có bạn cùng giới đặc biệt thân thiết. Nhưng gương mặt cũng đủ xinh đẹp nên rất hợp làm hồ ly tinh kiểu lạt mềm buộc chặt. Đối với đàn ông mà nói, Thịnh Nịnh sẽ mang lại một cảm giác xinh đẹp tương phản.

Nhưng bây giờ chị gái cô ấy chỉ một lòng muốn mua nhà, không có tâm tư kia.

Tâm trạng Thịnh Nịnh đang không vui, Thịnh Thi Mông nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Chị, chị thấy chiếc xe này của em đẹp không?"

Thịnh Nịnh hỏi: "Ừm. Bạn trai tặng cho em hả?"

“Bingo.” Thịnh Thi Mông nhấn mạnh: “Độ rộng lượng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy phú nhị đại của trường học chúng ta nhỉ?”

Mặt Thịnh Nịnh không biểu cảm trêu chọc: "Vậy bây giờ em cảm thấy câu được cậu ta là một tổn thất lớn hả?"

"Chắc chắn là một tổn thất lớn. Nếu người câu được anh trai của Ôn Chinh, đừng nói chiếc xe ô tô mini này, cho dù là căn hộ ở vườn hoa Bác Thần mà chị muốn, em chỉ cần nũng nịu mấy câu thôi là có thể giúp chị mua được."

Nói đến duyên phận của Thịnh Thi Mông và bạn trai hiện tại của cô ấy cũng phải bắt nguồn từ ngôi nhà mà Thịnh Nịnh muốn mua.

Thịnh Thi Mông nhìn thấy tờ quảng cáo vườn hoa Bác Thần trong túi xách của cô, mặc dù vẫn còn là học sinh nhưng ở nơi đế đô danh giáo hỗn tạp này, xung quanh không thiếu phú nhị đại cho nên cũng có hơi hơi hiểu biết bất động sản nổi tiếng.

Lúc đó cô ấy hỏi Thịnh Nịnh, phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể mua được nhà ở đó?

Thịnh Nịnh nói ra một con số, Thịnh Thi Mông hít một hơi lạnh.

Thịnh Thi Mông khuyên cô nếu cô thực sự muốn mua căn nhà ở đó thì cô hãy đi xin tài trợ của mẹ cô, bà ấy có tiền như vậy mà.

Không muốn.

Thịnh Nịnh nhíu mày, trực tiếp từ chối.

Thịnh Thi Mông trợn tròn mắt, đột nhiên mỉm cười hỏi, hay là để em nghĩ cách rồi tặng chị nha?

Thịnh Nịnh cũng cười, hoàn toàn không xem trọng.

Em làm được gì? Đừng nói là em muốn tặng chị căn nhà, mà em muốn đi gặp ông chủ của vườn hoa Bác Thần chứ.

Tiên đoán như thần, Thịnh Thi Mông đã thực sự nhờ vả bạn cùng phòng của mình đến làm thực tập tại tập đoàn Hưng Dật chủ bất động sản vườn hoa Bác Thần, mà với tư cách là thực tập chính thức của tổng bộ, cô ấy bắt đầu hành trình tấn công với "khí phách" hiên ngang hùng dũng oai vệ của mình.

Nhưng mà cô ấy làm việc ở đó hai tháng, ngay cả cái mép quần của ông chủ cũng không sờ được.

Cũng là do Thịnh Thi Mông quá ngây thơ. Ông chủ lớn ngoài đời khác hoàn toàn với trong phim. Mấy tình huống thực tập sinh cấp thấp tình cờ đυ.ng phải ông chủ đến công ty họp như đi thang máy, bên ngoài tòa nhà, bình thường đều không có khả năng xảy ra.

Sau đó, em trai của tổng giám đốc Ôn của bọn họ đến công ty họp cổ đông cho nên mới có đoạn đối thoại như hôm nay.

"Em nghe Ôn Chính nói sức khỏe bố anh ấy không tốt. Bây giờ anh ấy chỉ là cổ đông trên danh nghĩa, cháu gái duy nhất của ông ấy cũng giống như anh ấy, đều không có ý chí muốn kế thừa cơ nghiệp của gia đình cho nên từ chuyện từ trong nhà cho đến ngoài nhà, toàn bộ đều do một mình anh trai của anh ấy làm chủ."

Nói xong tình hình khó khắn, Thịnh Thi Mông đổi đề tài cuộc trò chuyện. Cô gái nhỏ giống như cười lên, giọng điệu trở nên lay động: "Lại nói, anh trai của anh ấy thực sự rất đẹp trai, không chỉ là ngoại hình. Ôn Chinh nói trước khi anh trai thừa kế gia nghiệp, anh ấy đã tốt nghiệp học viện quân sự. Anh ấy còn cho em xem ảnh mặc quân phục của anh trai anh ấy lúc đó nữa. Chị đã từng xem nghi thức duyệt binh chưa?"