Chương 2:

Thịnh Nịnh uể oải nói: "Ừm, đã từng xem rồi."

“Lời em nói chị không tưởng tượng nổi đâu.” Nghe được thái độ cho có lệ của cô, Thịnh Thi Mông xua tay nói: “Ai da, dù sao thì sau khi chị nhìn thấy người thật, chị sẽ biết em không hề khoa trương một chút nào.”

Cô không quan tâm anh trai Ôn Chinh đẹp trai đến mức nào. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô chỉ quan tâm đến bất động sản Bác Thần của tập đoàn Hưng Dật mà vị anh trai kia hiện đang nắm quyền mà thôi. Nếu cô cố gắng phấn đấu thì vẫn có hy vọng mua được nhà ở đó.

“Được rồi.” Thịnh Nịnh nhắc nhở em gái: “Đừng có ăn trong bát lại còn nhìn trong nồi nữa.".

Thịnh Thi Mông lập tức lắc đầu kháng cự: "Tổng giám đốc Ôn ở công ty chưa bao giờ cho em sắc mặt tốt. Em còn muốn sống thêm mấy năm nữa." Cô ấy nửa đùa nửa thật nói: "Chị, hay là chị đến câu tổng giám đốc Ôn của bọn em đi?"

Thịnh Nịnh thấy lời nói này thật hoang đường, cực kỳ kháng cự: "Đừng, đừng có thích cái kiểu thân càng thêm thân kia."

Hai chị em có thái độ hoàn toàn trái ngược nhau về đàn ông, nhưng đối với anh trai của Ôn Chính lại không hẹn mà cùng e sợ tránh không kịp.

Khi đến chỗ ăn, Thịnh Thi Mông thành thạo gọi mấy món ăn rồi trò chuyện với Thịnh Nịnh trong lúc chờ đồ ăn mang ra.

Thẳng cho đến khi điện thoại của Đới Xuân Minh gọi tới, tâm trạng khó khăn lắm mới giải tỏa được lại bị phá hủy một lần nữa.

Giọng của Đới Xuân Minh rất gấp, hỏi cô đang ở đâu.

Nghe thấy cô đang ở ngoài ăn cơm, ông lập tức ra lệnh: "Nhanh quay lại học viện Cao Phiên gấp."

Trong lòng cô mắng Đới Xuân Minh xối xả nhưng ngoài miệng chỉ có thể đồng ý.

Thịnh Nịnh cúp máy, siết chặt nắm đấm, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị đi về học viện Cao Phiên trước đây, Đới Xuân Minh tìm chị."

“Làm gì vậy?” Thịnh Thi Mông hơi sững sờ: “Thức ăn còn chưa dọn ra, ăn xong rồi về không được sao?"

Thịnh Nịnh lắc đầu, vẻ mặt bực bội: "Xin lỗi. Em gọi bạn của em đến ăn cơm với em nhé. Bữa này chị mời."

Nhìn thấy vẻ mặt không cúi đầu không được của Thịnh Nịnh, Thịnh Thi Mông lại hỏi: "Chị, hay là chị suy nghĩ lại chuyện câu rùa vàng đi đường tắt đi?"

Thịnh Nịnh nói qua loa lấy lệ: "Chờ em có thể sờ vào được mép quần của người ta đã rồi nói."

-

Cô vội vàng quay trở lại học viện Cao Phiên. Đúng lúc đi lên lầu thì cô bị đàn em cùng khoa bao vây.

Trông mấy đàn em rất phấn khích.

"Đàn chị thật trâu bò! Đại boss đặc biệt điểm danh tên chị đấy!"

"Đại boss gì?"

Hiệu trưởng? Viện trưởng? Bí thư trường? Hay là chủ nhiệm khoa?

"Ôn Diễn đó!"

Thịnh Nịnh tưởng mình nghe nhầm: "Ai cơ?"

Có phải là cái người trùng tên trùng họ với ông chủ của vườn hoa Bác Thần không?

Mắt đàn em mắt biến thành hai hình trái tim hơi mất hứng nói: "Chính là ông chủ của Hưng Dật, Hưng Dật đó chị. Ở trên lớp học thầy đã từng nói qua cho chúng em nghe!"

Đương nhiên làm phiên dịch phải học qua một vài kiến

thức của các ngành nghề. Đối với những sinh viên chưa ra ngoài thực tập như mấy đàn em này thì việc nhận ra cái tên Ôn Diễn chủ yếu là từ tài liệu hội nghị của một số tập đoàn mà giáo viên giảng dạy cho họ, cũng giao bài tập về nhà để bọn họ dịch sang tiếng nước ngoài.

Trong đầu Thịnh Nịnh hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

Thật sự là anh trai của bạn trai hiện tại của Thịnh Thi Mông, máy bay chiến đấu trong đám kim cương Vương lão ngũ* - Ôn Diễn.

*Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Tại sao người ta lại đến học viện Cao Phiên tìm cô?

Thịnh Nịnh cảm thấy cô và Ôn Diễn có thể xuất hiện cùng một lúc chính là giới hạn ở ước mơ cùng cực trong những năm cuối đời là mua một căn hộ của vườn hoa Bác Thần mà thôi, mà đúng lúc Ôn Diễn lại chính là ông chủ của vườn hoa Bác Thần.

Cô nửa tin nửa ngờ bước vào văn phòng. Ngoài giáo sư hướng dẫn của cô, còn có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, trên tay cầm tách trà tử sa* của Đới Xuân Minh, anh đang uống những giọt trà Lục An Qua Phiến cực phẩm nhất không biết Đới Xuân Minh mua được ở đâu.

*Tử sa: Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà

*Trà Lục An Qua Phiến: Là một trong mười loại trà xanh nổi tiếng nhất trung quốc. Trong tất cả các loại lá trà trên toàn thế giới, Lục An Qua Phiến là loại duy nhất không có chồi hoặc thân và được làm từ các lá đơn. Nếu bạn bị mệt mỏi, nhiễm độc hoặc có nguy cơ đột quỵ, loại trà này có thể giúp bạn hạn chế được những việc trên.

Quả nhiên là khách quý.

Đới Xuân Minh nói: "Thịnh Nịnh, mau tới đây, để thầy giới thiệu với em, đây là Ôn Diễn, em gọi là ngài Ôn."

Sau khi lăn lộn sau mông Đới Xuân Minh hai năm, Thịnh Nịnh rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vì vậy cô ngoan ngoãn chào: "Xin chào, ngài Ôn."

“Xin chào.” Người đàn ông nói, giọng nói trầm thấp.

Giọng nói khá trẻ tuổi.

Dưới ánh mắt dò xét đảm bảo không mạo phạm người ta, Thịnh Nịnh ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của người đàn ông.

Người đàn ông lão luyện với mái tóc ngắn, mặt mày anh tuấn, lông mày rõ nét, con ngươi sâu không thấy đáy. Cho dù vứt cái ngoại hình anh tuấn, không nhìn mặt thì anh cũng rất đẹp trai.

Dựa vào ghế sô pha, lưng thẳng tắp, ngồi không cũng lộ ra sự cao lớn. Không phải là kiểu đẹp trai của mấy cậu bé, mà là đẹp trai cộng thêm mấy khí chất cao ngạo, chững chạc và cực kỳ tự phụ.

Thường thì sẽ không nhìn thấy một người đàn ông như vậy ở trường học, thậm chí ở nơi làm việc cũng là một cực phẩm hiếm thấy.

Thịnh Thi Mông thực sự không khoa trương tẹo nào.

Thịnh Nịnh sững sốt một lúc. Chờ cô hoàn hồn lại, người đàn ông đã bình tĩnh dời ánh mắt khỏi cô, ba bốn câu đã gạt được Đới Xuân Minh rời đi.

“À được, vậy ngài với Thịnh Nịnh cứ nói chuyện đi.” Đới Xuân Minh cung kính cười sau đó quay người rời đi. Lúc đi qua người Thịnh Nịnh thì nhỏ giọng nghiêm khắc dặn dò: “Biểu hiên cho tốt vào, đừng làm mất mặt thầy.”

Trong nháy mắt trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

Ngay khi Đới Xuân Minh rời đi, Ôn Diễn hơi rũ mắt xuống, ý bảo Thịnh Nịnh ngồi xuống đối diện với mình.

Đây còn là nhân vật quyền quý lần đầu tiên đến học viện Cao Phiên để tìm người, phớt lờ lời nịnh hót của Đới Xuân Minh và trực tiếp muốn nói chuyện một mình với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp.

Thịnh Nịnh vừa ngồi xuống, người đó lập tức đi thẳng vào vấn đề.

"Cô Thịnh."

"Hôm nay tôi đến gặp cô là vì chuyện của em gái Thịnh Thi Mông của cô."

Một người đàn ông nói một câu dài còn mang theo chút giọng điệu Bắc Kinh nhưng không quá kiêu ngạo, giọng nói trầm thấp kết hợp với uốn cong đầu lưỡi, nghe rất dễ hiểu nhưng lại rất xa cách.

Thịnh Nịnh vẫn ung dung thản nhiên, biết rõ còn hỏi: "Làm sao ngài biết em ấy?"

Không phải nói là ngay cả mép quần cũng không sờ được sao? Sao bây giờ lại trực tiếp tìm đến người làm chị là cô hả?

Khá thật, cả hai anh em bọn họ đều không buông tha, đều muốn cả hai.

Thịnh Nịnh còn đang suy nghĩ về một bộ phim tình tay ba thì kết quả một giây tiếp theo, ngoài dự kiến của cô, Ôn Diễn không mặn không nhạt nói.

"Một thực tập sinh nho nhỏ, tôi biết cô ta thì cũng thật là buồn cười."

Ý tứ rất rõ ràng, đây không phải là thái độ của một người đàn ông nên có nếu rung động với Thịnh Thi Mộng.

"Em gái cô và em trai tôi quen biết nhau cách đây ba tháng. Ban đầu tôi cho rằng bọn chúng chỉ là những người trẻ tuổi, gần gũi chơi đùa nhau thôi. Em trai tôi không đứng đắn, tới tới lui lui với rất nhiều cô gái, vì vậy tôi cũng không quản nhiều."

Ôn Diễn nhíu mày, giọng nói không vui: "Nhưng gần đây nó định đưa em gái của cô về nhà gặp bố tôi."

Đưa bạn gái đến gặp bố mẹ, người ngốc cũng biết là có ý gì.

"Em trai tôi còn trẻ, không hiểu chuyện. Cho rằng chỉ vài tháng là có thể quyết định chuyện hôn nhân trọng đại của cả đời. Là anh trai, tôi chỉ có thể đến tìm nhờ cô Thịnh giúp đỡ. Mong cô Thịnh có thể hiểu được nỗi khổ của tôi."

Thịnh Nịnh đờ người.

Khá, khá lắm.

Thịnh Thi Mông, một người xem yêu đương là đồ chơi, đã khiến cho lãng tử quay đầu.

Mà vị vua kim cương Vương lão ngũ trước mặt này tự xưng dòng máu nhà họ Ôn của bọn họ cao quý, trong nhà có ngôi vị cần thừa kế, chướng mắt thân phận thường dân của Thịnh Thi Mông, thế là đến tìm cô làm gậy đánh uyên ương.

Đơn giản là văn học hào môn phải dựa vào hiện thực.

Thịnh Nịnh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn xuyên qua vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhìn thấy được thứ càng hấp dẫn cô hơn.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh có thể đỡ được khoản tiền mua căn hộ của vườn hoa Bác Thần.

Bộ đồ tây trang trên người anh ta có thể bao hết toàn bộ vật dụng trang trí trong ngôi nhà của cô.

Ngay cả chiếc kẹp cà vạt màu bạc ghim vào cà vạt của anh cũng có thể được thay thế bằng một chiếc TV màn hình phẳng 65 inch.

Cô ở Yên Thành chờ sáu năm, nhìn tốc độ phát triển của Yên Thành mấy năm gần đây, đất đai ngày càng ít, mấy nhà tư bản thông minh đều đã ở trên cao, những tòa nhà cao tầng đều lần lượt được xây dựng, túi tiền của bọn họ thì càng ngày càng phình to ra mà cô lại không đủ tư cách sở hữu một mét vuông trong một vạn sáu nghìn ki-lo-mét vuông của thành phố này.

Đối với người đàn ông trước mặt, ngoại trừ cách cũ là "Bao*" ra, thì còn có một cách khác.

*Bao: Bao trong bao nuôi.

—— Bán em gái cầu vinh.

Ôn Diễn rũ mắt xuống, cúi đầu nhấp một ngụm trà, để cho cô đủ thời gian để tìm từ ngữ, cầu xin anh đừng chia rẽ đôi tình nhân.

Với kiểu con gái này có vẻ bề ngoài điềm đạm lạnh lùng này, thông thường nhìn từ bên ngoài thì thấy không còn cách nào khác nhưng bên trong thì lại rất cứng đầu.

Cuối cùng, cô gái lên tiếng: "Vậy thì tôi được lợi gì?"

"...."

Người đàn ông với vẻ mặt lãnh đạm trước tiên là nhíu mi mê mang, nhưng sau khi hiểu lời cô nói, ở nơi khó phát hiện thì khóe môi anh nhếch lên.