Chương 3:

Thịnh Nịnh lấy hết dũng khí mới nói ra câu nói đó.

Làm người thì phải có cái nhìn đạo đức cơ bản, đừng xen vào tình cảm của người khác, quản tốt bản thân là được rồi.

Nhưng tiền là con ma đưa đẩy, đạo đức không thể ăn được.

Cô hơi hột dạ. Thứ nhất, từ trước đến nay cô chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ. Bình thường xem phim truyền hình, nhân vật phản diện trong phim uy hϊếp nhân vật chính để đòi lợi ích thì mặt không đỏ tim không đập. Mà bây giờ cô học theo phim, mặc dù bên ngoài lạnh lùng bình tĩnh nhưng mà trong lòng đã sớm lo sợ bị nhìn thấu.

Thứ hai là cô không biết phản ứng của đối phương sẽ như thế nào.

Suy cho cùng thì người giàu dễ kiếm, nhưng người coi tiền như rác để cho cô túm lấy như một con dê con thì rất khó kiếm.

Mà người giàu có thường không ngốc.

Người đàn ông chậm chạp không đưa ra phản ứng rõ ràng nào nhưng đôi mắt của anh vẫn luôn nhìn vào gương mặt của cô.

Cô bị nhìn hơi hơi né tránh, lúc này Ôn Diễn mới lên tiếng.

Anh nói lời ít mà ý nhiều: "Nói con số đi."

"!!!!"

Dễ tóm như vậy?!

Thịnh Nịnh chậm chạp ổn định lại tinh thần, cố gắng hết sức duy trì giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Cho dù tôi nói bao nhiêu anh cũng sẽ cho tôi?"

Ôn Diễn hơi nhíu mày: "Cô nói xem?"

Người đàn ông lại đá quả bóng trở lại. Thịnh Nịnh cũng không hiểu, trong lòng tính toán muốn bao nhiêu.

Cô không thể nói là muốn một căn tứ hợp viện* trong vành đai ba được nhỉ, đoán chừng anh ta sẽ trực tiếp báo cảnh sát mất.

*Tứ hợp viện: Hay còn gọi là Tứ hợp phòng - một phong cách nhà cấp 4 kiểu Trung Quốc. Là mẫu nhà cổ Trung Quốc với bố cục xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông - Tây - Nam - Bắc. Thông thường, nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính.

Dựa trên khoản thanh toán trước ba mươi phần trăm một căn hộ ở vườn hoa Bác Thần, quy đổi thành tiền mặt, trong đầu Thịnh Nịnh đã có được con số tốt nhất.

Toàn bộ tòa nhà thuộc về quý ông Ôn trước mặt này, hẳn là anh sẽ không để tâm đến khoản thanh toán trước của một căn hộ trong đó đâu nhỉ.

Nhưng mà....

"Ngài Ôn, tôi có thể đổi tiền thành thứ khác được không?"

Ôn Diễn nhướng mi, ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Ngài xem, bây giờ lạm phát rất nghiêm trọng. Ví dụ, năm trăm vạn của hai mươi năm trước và năm trăm vạn của hiện tại không thể so sánh được với nhau. Bây giờ năm trăm vạn còn không mua nổi một căn hộ của vườn hoa Bác Thần." Trước tiên Thịnh Nịnh uyển chuyển phân tích với anh, sau đó đưa ra kết luận: "Tiền sẽ ngày càng trở nên không có giá trị."

Ôn Diễn đường đường là một ông chủ lăn lộn trong giới kinh doanh, làm sao anh không nghe hiểu cô được.

Sinh viên còn chưa bước ra khỏi cổng trường đã giả vờ chững chạc, run rẩy bàn điều kiện với anh, nghe hơi buồn cười.

"Cô Thịnh muốn một ngôi nhà?"

Thịnh Nịnh mím môi, vỗ mông ngựa nói: "Nói chuyện với anh thật sự rất không tốn sức."

Dù sao lời nói này cũng có ý tứ "Lấy lòng", Ôn Diễn hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Cô cho rằng em gái của cô đáng giá nhiều tiền như vậy?"

Đây là vấn đề đáng hay không đáng giá hả? Trong mấy bộ phim truyền hình đời đầu, nhân vật phản diện đòi tiền là đòi đến tận bảy con số lận đó. Bảy con số đối với một người giàu có tầm cỡ như Ôn Diễn thì giống như nhổ một sợi lông ra mà thôi.

Cô cười nhẹ, giả vờ khôn khéo như thật: "Con bé không đáng nhưng em trai của ngài thì đáng."

Bầu không khí trầm xuống, Thịnh Nịnh lặng lẽ đấu võ với bầu không khí này

“Cô Thịnh rất biết cách nói chuyện.” Ôn Diễn mặt không biểu cảm nói.

"Ngài Ôn quá khen."

Mặc dù biết anh nói lời mỉa mai nhưng chỉ cần cô giả vờ ngây thơ nghe không hiểu thì anh cũng đành chịu.

Quả nhiên, cô nhìn thấy môi Ôn Diễn mím chặt hơn lúc nãy. Mặc dù mấy người giàu có như anh thường có mắt cao hơn đầu, coi thường thường dân, có điều tố chất không tệ. Đối phương chơi xấu giả vờ ngu ngốc, lại còn là một cô gái nữa. Nhưng anh vẫn tiếp tục duy trì phong độ.

Cô nghe thấy anh nói: "Đưa số điện thoại, tôi sẽ liên lạc với cô sau."

Thịnh Nịnh nhanh chóng trả lời: "Được."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Ôn Diễn đứng dậy, Thịnh Nịnh cũng lập tức đứng dậy theo.

Hôm nay anh đến tìm Thịnh Nịnh để nói chuyện cá nhân cho nên không mang trợ lý đi theo, người ngồi trong xe dưới lầu đợi anh. Thịnh Nịnh tự nhiên thay trợ lý của anh đứng sau lưng cách Ôn Diễn vài bước, giống như tùy tùng tiễn anh rời đi.

Tổng giám đốc tập đoàn Hưng Dật đến học viện Cao Phiên tìm người. Tin tức này đã lan truyền trong nhóm, toàn bộ trường từ giáo viên cho đến nhân viên như dì quét dọn đều biết chuyện này.

Khi Thịnh Nịnh tiễn Ôn Diễn xuống lầu, cả đoạn đường đều là kiểu phong quang vô hạn.

Một số bạn cùng lớp đi ngang qua đều giơ ngón cái lên với cô.

Một số người thì còn dùng khẩu hình nói với cô.

Làm phiên dịch, năng lực ngôn ngữ phải rất xuất sắc, Thịnh Nịnh nhìn hiểu hết nhưng hoàn toàn không thấy áp lực một chút nào.

Thịnh Nịnh trâu bò. Trâu bò!

Thịnh Nịnh nhướng mày nhìn bọn họ, hơi hơi sảng khoái. Nghĩ đến các cảnh trong phim truyền hình như giám đốc bệnh viện đi kiểm tra bệnh phòng, tổng tài mở cuộc họp thì sẽ có một đám người đi theo. Trong đó người dẫn đầu đám người đó, cho dù chân chó thì cũng cực kỳ nở mày nở mặt nhất.

Mấy bạn học làm mấy động tác nhỏ này với cô đều bị Ôn Diễn đi trước mặt nhìn thấy, quay đầu lại nhìn cô.

Thịnh Nịnh đổi lại nét mặt đoan chính ngay lập tức.

Nhà tư bản liệt mặt có tức giận cũng không để lộ ra ngoài, không biết anh cảm thấy như thế nào đối hành vi cáo mượn oai hùm của cô. Có điều anh liếc mắt nhìn cô một cái, quay đầu lại rồi mặt không chút biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.

Đưa người đến bên xe, buổi sáng không ăn sáng, buổi trưa thì đã qua, mà Thịnh Nịnh cũng chưa kịp ăn cơm trưa, vì vậy cuối cùng cái bụng cũng không chịu được bắt đầu kêu ầm ĩ.

Cô hơi xấu hổ, có điều tiếng nhỏ, nghĩ rằng có lẽ người khác không nghe thấy.

Kết quả là Ôn Diễn nghe thấy, còn hỏi: "Đói bụng?"

Thịnh Nịnh hơi mơ hồ khi bị anh đột ngột hỏi như vậy, cô trả lời theo bản năng: "Ừm."

Không phải là muốn mời cô đi ăn tối đó chứ?

Ôn Diễn hờ hững nói: "Dù sao thì tiền cũng càng ngày càng mất giá trị. Lúc này cô Thịnh không cần phải tiết kiệm tiền ăn cơm như vậy đâu."

"..."

Cố nửa ngày là để châm chọc cô.

Phim truyền hình thần tượng quá hại người mà.

Thịnh Nịnh tự xấu hổ thay bản thân mấy giây. Nhưng mà giàu sang thì quá cám dỗ, trước khi cô cầm được nhà trong tay, cô sẵn lòng dỗ ông chủ lớn này.

Cô vừa mới tốt nghiệp, còn không có tư cách mua nhà ở Yên Thành, nhưng mà chắc chắn anh có thể làm được nhỉ?

Vì vậy muốn nhà mà không cần tiền, chính là bởi vì cái tư cách mua nhà chết tiệt đó. Quy định mua ở Yên Thành quá nghiêm khắc. Người có hộ khẩu ở nơi khác phải đóng bảo hiểm xã hội năm năm mới có tư cách mua nhà, hơn nữa có tư cách rồi còn phải bốc số chờ nữa.

Cô chưa bao giờ học qua cổ phiếu tương lai cũng giống đầu tư cổ phiếu, lợi nhuận hay là mạo hiểm cho nên không dám mạo hiểm. Mua một số sản phẩm tài chính xem như là đội ông trời rồi. Tiền trong tay không biết phải đầu tư như thế nào, cũng không biết gửi ngân hàng sinh lời.

Nhưng cô tự nguyện làm một kẻ keo kiệt. Tiền sinh hoạt mà mẹ cô cho cô mấy năm nay, trừ những khoản chi phí sinh hoạt cần thiết, còn lại cô đều dành dụm. Cô không yên tâm người khác, cô phải cầm chặt tất cả tiền bạc trong lòng bàn tay. Bởi vì bất cứ nhân tình nào dính vào tiền đều trở thành thử thách ý thức đạo đức bản chất của con người. Sau khi bản thân cô gặp Ôn Diễn cũng không vượt qua được thử thách đó cho nên cô càng không muốn mạo hiểm

Vẫn là muốn nhà là an toàn nhất, không có rắc rối gì, chỉ cần tên trên giấy chứng nhận bất động sản là tên của cô, vậy thì đó chính là của cô, huống chi nhà ở Yên Thành còn quý hơn tiền nữa.

Thịnh Nịnh chỉ muốn nhanh chóng có một tổ ấm nhỏ của riêng mình trong thành phố này, sau đó mới hoàn toàn tạm biệt ngôi nhà có bố và mẹ kế.

Không dám đòi hỏi gì thêm, nếu muốn nhiều hơn nữa, nhà tư bản sẽ tố cô đe dọa uy hϊếp, như vậy lợi bất cập hại.

Thịnh Nịnh thoáng hiện lên rất nhiều cách, cuối cùng những thứ này đều biến thành ý cười trong đôi mắt cô nhìn Ôn Diễn: "Cảm ơn ngài Ôn đã quan tâm. Ngài Ôn đi từ từ nhé."

Ôn Diễn nhìn cô, vẻ mặt khiến cho người khác nhìn không ra sau đó quay người ngồi vào xe.

Tất nhiên Thịnh Nịnh có thể nghe ra Ôn Diễn đang chế nhạo cô, nhưng người cùng đi tiễn Ôn Diễn là Đới Xuân Minh thì không biết gì. Nghe tổng giám đốc Ôn và sinh viên của ông nói chuyện như nói chuyện nhà như vậy, trong lòng không khỏi cả kinh, điên cuồng suy đoán rốt cuộc hai người họ quen biết nhau từ khi nào.

-

Chiếc xe thương vụ màu đen khiêm tốn lái trên đường, Ôn Diễn ngồi ở ghế sau tập trung suy nghĩ.

Đột nhiên anh mở miệng nói: "Trần Thừa."

Trợ lý ngồi trên ghế phó lái quay đầu lại: "Vâng tổng giám đốc Ôn."

“Nói thư ký Trương đi tìm người phụ trách vườn hoa Bác Thần đến đây.” Ôn Diễn nói: "Nói người đó cầm tài liệu nhà đất vườn hoa Bác Thần đến đây.”

"Vâng."

Hiệu suất làm việc của trợ lý rất cao, lập tức gọi điện thoại.

So với cô em gái Thịnh Thi Mông chỉ biết khoác lên bộ dạng điềm đạm đáng thương trước mặt anh và em trai của anh thì rõ ràng cô chị gái này chỉ mê tiền, dễ giao tiếp hơn nhiều.

Vừa nghe anh đồng ý với điều kiện của cô, đã nhìn thấy thái độ đang lạnh lùng của cô gái lập tức trở nên thân thiết hẳn.

Có điều dù sao cũng chỉ mà một sinh viên, thông minh thì thông minh đấy, thành thục thì cũng hơi hơi, khôn khéo lại đơn thuần.

Tập đoàn Hưng Dật tham gia vào lĩnh vực bất động sản mấy năm nay, phát triển đến hiện tại đã có vô số thương hiệu bất động sản cao cấp trên khắp các tỉnh thành, có các khu nhà ở giá trên một tỷ ở tỉnh lân cận, cũng có những khu dân cư cao tầng phù hợp kiến trúc sắt thép hiện nay.

Còn tưởng rằng sẽ đòi hỏi công phu sư tử ngoạm, không ngờ nó chỉ là một căn hộ nhỏ.

Một sinh viên tay không tấc sắt, chỉ cần anh sắp xếp, cô không cần đi ra khỏi Yên Thành, làm con thiêu thân gì đó.

Trực tiếp đưa tiền còn sợ cô chỉ cầm tiền không làm việc, đến khi hết tiền rồi, cho dù có ném vào cục cảnh sát thì cũng không cạy được tiền từ miệng cô nhưng nhà thì khác.

Ngay dưới ánh mắt của anh, cho dù Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông không chia tay, anh vẫn có cách lấy lại căn hộ.

Tính toán anh?

Ôn Diễn nhàn nhã chỉnh lại cổ tay áo, khẽ cười giễu cợt.

“Tổng giám đốc Ôn, đã thông báo cho người đến rồi.” Trợ lý Trần Thừa ngồi ở hàng ghế đầu, nói.

"Ừm, nói người trực tiếp đến phòng làm việc của tôi."

Chiếc xe nhàn nhã chạy qua cầu, Ôn Diễn tùy ý liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt là một tấm áp phích quảng cáo khổng lồ của một minh tinh nữ nào đó

Nụ cười rất ngọt ngào. Với sự hiểu biết của Ôn Diễn về minh tinh nữ này, đây là nụ cười giả tạo điển hình chỉ xuất hiện trước ống kính.

Lại nhớ đến cô Thịnh vừa gặp ở học viện Cao Phiên lúc nãy.

Đôi mắt cong cong, xinh đẹp, không nghiêm túc nhưng rất giả tạo.

Không có người phụ nữ nào là không biết diễn kịch.

Ôn Diễn nhíu mày, thu mắt.

Khi giám đốc phụ trách đến tòa nhà trụ sở, Ôn Diễn đang bận việc khác ở trong phòng làm việc.

Cả mắt và tay anh đều không rảnh. Tay rê chuột, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ có lỗ tai mới rảnh rỗi, để người đó trực tiếp nói tình hình.

Giám đốc cũng hơi ngạc nhiên khi đột nhiên sếp của họ hỏi về vườn hoa Bác Thần, lại không thiếu những căn nhà lầu nhỏ, sao lại chú ý đến căn hộ nho nhỏ.

“Dãy D còn có một căn hộ ở tầng 33. Hồ sơ tín dụng của chủ căn hộ này có vấn đề. Vay tiền ngân hàng nhưng chưa được phê chuẩn." Giám đốc nói: "Có điều nhân viên chăm sóc khách hàng phụ trách căn hộ này vừa mới báo cáo với tôi, nói căn hộ này đã có người nhìn trúng, còn đang do dự, chờ quyết định rồi trả tiền."

“Ừm, không cần do dự nữa.” Ôn Diễn lãnh đạm nói: “Giữ căn hộ đó lại cho tôi.”

Giám đốc trợn tròn mắt.

"Tôi muốn tặng người khác căn hộ này. Anh đi chuẩn bị các thủ tục và hợp đồng. Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa người đến chỗ anh ký hợp đồng."

Giám đốc phản ứng nhanh nhẹn, mở điện thoại ra ghi chú lại, nói: "Vậy tôi phải ghi tên và số điện thoại, làm phiền tổng giám đốc Ôn nói cho tôi biết."

“Thịnh Nịnh.” Ôn Diễn dừng lại, nói: "Số điện thoại thì đợi lát nữa trợ lý của tôi đưa cho anh.”

Giám đốc suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhịn được sự tò mò, hỏi: "... Ông? Hay là bà?"

Ôn Diễn: "Bà."

Giám đốc tiếp tục thăm dò: "Vậy có cần giúp cô Thịnh chuẩn bị nội thất trang trí và các vật dụng thiết yếu hàng ngày cho căn hộ hay không?"

Suy nghĩ của Ôn Diễn đều tập trung trên màn hình máy tính, ánh mắt chuyên chú, cũng không thèm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chần chừ đáp: "Sao cũng được, chi phí tính vào tài khoản cá nhân của tôi."

Nhà cũng đã cho rồi, ai lại quan tâm thêm chi phí trang trí này nữa.

Vườn hoa Bác Thần là một trong những bất động sản nổi tiếng nhất thuộc tập đoàn Hưng Dật, nằm trong khu vực đại sứ quán, chủ yếu là các căn hộ cao cấp. Cho dù phí điện nước và phí sửa chữa cao nhưng không cần lo lắng việc bán hay cho thuê là mất giá.

Có rất nhiều người nổi tiếng không phải là người địa phương mua nhà ở đây. Bọn họ đến Yên Thành quay phim hay ghi hình thì đều có thể sống tạm thời ở đây. Những người nổi tiếng trên Internet thường đến đây thuê. Mặc dù giá thuê cao nhưng ở đây rất đẹp, có thể thỏa mãn lòng hư vinh. Hai là hàng xóm không phú cũng quý, ai biết có thể quyến rũ được một hai người, có thể đưa bản thân lên được một tầng lớp khác.

Còn có kiểu khách hàng cao cấp khác, đó chính là những doanh nhân giàu có. Mua nhưng không ở, chỉ là đơn thuần mua để vậy chờ tăng giá hoặc là dùng để kim ốc tàng kiều.

Tuy căn hộ không thích hợp để ở, cũng không thích hợp dưỡng lão nhưng trong thời đại thành phố phát triển với tốc độ nhanh thì đây lại là tổ ấm nhỏ lý tưởng nhất cho những người trẻ.

Trong lòng giám đốc không ngừng hiện lên vô số loại suy đoán.

Chức vị của anh ta không thấp nhưng không đủ để đến được trụ sở, thường xuyên lượn quanh trung tâm marketing, căn bản không có cơ hội gặp tổng giám đốc Ôn. Hôm nay bị gọi tới trụ sở, có chết cũng phải cố gắng thể hiện tài năng trước mặt tổng giám đốc Ôn.

Nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi trước mặt, nếu không phải chức vụ thì cõ lẽ khi đi trên đường tổng giám đốc của anh ta phải gọi anh ta bằng một tiếng anh đấy.

Không có cách nào, dù sao thì xuất thân khác nhau, không có người nhà có vận khí tốt, đầu tai tốt cho nên chỉ có thể tìm cơ hội leo lên.

Anh ta còn phải trả nợ, phải nuôi vợ con, anh ta quyết định không được bỏ lỡ cơ hội này.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh ta lấy hết can đảm nói: "Sếp Ôn."

May mắn, nhận được câu trả lời lạnh lùng từ ông chủ: "Ừm."

"Tôi mạo muội hỏi tuổi của cô Thịnh."

Ôn Diễn nghe vậy nghiêng đầu, liếc mắt nhìn qua, nhìn bộ dáng ham học hỏi của quản lý, cảm thấy không hiểu gì cả.

Làm sao anh biết được tuổi của cô.

Nhưng vẫn trả lời: "Còn đang đi học."

Nghĩa là anh tự đoán ra độ tuổi chính xác đi.

Lại, lại còn là sinh viên?

Tổng giám đốc Ôn thực sự là....

Tuy nhiên, thích các cô gái trẻ là đặc điểm chung của hầu hết đàn ông. Ôn Diễn vẫn còn trẻ, thích các cô gái nhỏ cũng là chuyện bình thường.

Dò hỏi nhiều lần, cuối cùng giám đốc cũng xác định được nguyên nhân tại sao tự nhiên ông chủ lại quan tâm đến căn hộ này như vậy.

Kim ốc tàng kiều.

Vị trí đắt đỏ, trang trí sang trọng, bất động sản cao cấp, từ trong ra ngoài đều đủ loại địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng. Căn hộ này cũng cực kỳ thuận tiện đi làm và mua sắm. Ai thích nhất? Đương nhiên là các cô gái trẻ rồi.

“Vâng, tôi sẽ lập tức làm ngay.” Giám đốc tự tin nói: “Đảm bảo sẽ sắp xếp cho ngài hài lòng."

Ôn Diễn nhíu mày.

Không phải anh sống, liên quan gì đến việc anh có hài lòng hay không?

Nhưng anh không rãnh hỏi lại, anh đưa cổ tay lên phất phất ý bảo anh ta có thể rời đi.

Giám đốc nhanh chóng đáp lại: "Vậy nếu ngài không giao phó gì nữa thì tôi xin đi trước."

Đi thang máy xuống tầng dưới, gặp mấy lãnh đạo cấp cao của trụ sở, tất cả đều là tinh anh, quần áo chỉnh tề.

Trong lòng anh ta rất cao hứng, không giấu được nụ cười trên mặt, nghĩ rằng con đường thăng chức lên làm trụ sở cuối cùng cũng sắp đến gần rồi.

Sau khi ra khỏi cổng lớn của tập đoàn, anh ta lập tức gọi điện thoại.

Cuộc gọi vừa nối, giám đốc đã lớn tiếng nói: "Tiểu Cầm, nhanh tìm mấy cô gái đến đây, mấy người đi ra ngoài một chuyến, đi trung tâm thương mại mua sắm. Quần áo, giày dép, túi xách gì đó, mỹ phẩm, nước hoa,... Chính là những thứ mà các cô gái trẻ thích, để bọn họ chọn những thứ bọn họ thích mà đắt tiền một chút, tính vào hết cho tổng giám đốc của chúng ta. A? Tổng giám đốc nào hả? Lúc nhận việc cô không được đào tạo nói sếp lớn nhất của chúng ta là ai hả?"

Không biết đầu bên kia nói gì, giám đốc cười giễu cợt.

"Mơ hả? Đây là công việc. Nói mấy người đi chính là tham khảo." Giám đốc nhướng mày, giọng điệu đanh thép: "Một người đàn ông già như tôi không hiểu mấy cô gái trẻ như mấy người thích nhất cái gì. Hãy tỉ mỉ lựa chọn, đảm bảo phải dỗ được bạn gái nhỏ của sếp vui vẻ."