Chương 24: Ngụy Húc Dương Hôn

Hà Tư Viễn hài lòng nắm tay em gái bước trở lại khán đài, hai anh em với giá trị nhan sắc vượt trội, rất tự nhiên gây xôn xao dư luận, thiếu niên cười nhạt ngồi xuống cạnh em gái, mặt không đỏ tim không đập, phảng phất như vừa rồi người vừa cùng em gái dâʍ ɭσạи trong nhà vệ sinh không liên quan gì đến anh.

Hà Miên Miên thì không làm được, cô gái nhỏ dù sao cũng là người da mặt mỏng, sau khi trở lại sân bóng rổ cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Trong miệng vẫn còn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai, làm sao có thể thản nhiên được?

Tuy rằng vừa mới soi gương và súc miệng xử lí chính mình một phen nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ, sợ bị người khác nhìn ra điều khác thường

Cũng may khán giả không tập trung xem trận đấu thì cũng là đắm chìm vào lúm đồng tiền của nam thần đẹp trai, cho đến khi trận đấu kết thúc, không ai phát hiện ra rằng Hà Miên Miên có gì không phù hợp.

Trong phòng nghỉ của vận động viên Hà Tư Viễn trịnh trọng cúi đầu chào đồng đội tương lai: “Xin lỗi mọi người, tôi rất mong được chiến đấu cùng các bạn trên sân, chỉ là bàn tay của tôi… Sau khi xem xong trận đấu hôm nay, tôi thấy mọi người đều rất mạnh mẽ, thành thật mà nói, tôi rất nóng lòng được tập luyện cùng các bạn. Chúc mừng bạn đã chiến thắng trong cuộc thi ngày hôm nay! "

Nếu đã có thành ý đến vậy, mọi người cũng không làm anh ấy khó xử , đều nói “cố lên” “bảo vệ tốt cơ thể”, rồi giải tán.

Hà Miên Miên đứng ngoài phòng nghỉ lắng nghe, tâm tình phức tạp, anh trai cô càng tỏ ra bình thản, cô càng cảm thấy áy náy. Nếu không phải vì mình...

"A, Miên Miên, em ở chỗ này sao?" Ngụy Húc Dương từ bên trong đi ra, nhìn thấy bạn gái đang đợi bên ngoài, bộ dáng ngoan ngoãn của cô thực sự khiến hắn cảm thấy động tâm, hắn nắm lấy tay Hà Miên Miên, đem người kéo sang một bên, vui vẻ nói: "Anh vừa định gửi tin nhắn hỏi em đang ở đâu."

"Ân." Hạ Miên Miên cảm thấy có chút chột dạ, cô thực ra là... đang đợi anh trai mình. Hơn nữa, hiện tại cô không muốn đối mặt với Ngụy Húc Dương. Rốt cuộc khoảng một tiếng trước cô còn cùng anh trai làm loại chuyện khó nói.

"Miên Miên." Hạ Tư Viễn cũng đi từ phòng nghỉ ra, nhìn thấy em gái mình sắc mặt đỏ bừng đứng cùng Ngụy Húc Dương, trên mặt hiện lên một tia không vui, nhưng anh nhanh chóng che lại, cười cười nhe ra hàm răng trắng: “ Hai người đang ân ái ở đây?”

Ngụy Húc Dương ấp úng, khuôn mặt nhỏ của Hà Miên Miên đỏ bừng cũng không mở miệng không trả lời. Hà Tư Viễn chỉ cảm thấy đây là sự ăn ý ngầm giữa đôi tình nhân trẻ này, trong lòng ghen ghét không thôi, nếu anh ở lại nhiều thêm một phút nữa, anh thật sự sợ chính mình sẽ mất khống chế.

"Được rồi, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước." Anh xua tay, ra vẻ tiêu sái đi về phía trước

Hà Miên Miên nhìn anh trai mình không quay đầu rời đi, trong lòng cảm thấy chua xót, cô còn tưởng... anh trai nhất định sẽ đợi cô cùng nhau đi đâu đó.

Sau khi mọi người rời đi, Ngụy Húc Dương kéo Hà Miên Miên vào phòng nghỉ: “Miên Miên, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Hà Miên Miên dựa vào phía sau tủ đựng đồ, trong nháy mắt nhịp tim liền tăng nhanh, việc gì cơ chứ? Chẳng lẽ Ngụy Húc Dương đã phát hiện ra điều gì sao? Cô cảm thấy bất lực, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giơg, chỉ có thể cúi đầu chờ Ngụy Húc Dương nói tiếp.

"Mấy ngày nay em phải chăm sóc anh trai mình, hẳn là rất vất vả."

Thì ra là chuyện này, Hà Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên lắc đầu: “Phiền toái chỗ nào chứ?” Anh ấy là anh trai em, việc em chăm sóc anh ấy là lẽ đương nhiên. "

Ngụy Húc Dương gãi đầu, biểu tình như cũ mang theo ý tự trách: "Miên Miên, em và anh trai thật sự đều là người tốt, Tư Viễn tiền bối vừa rồi còn cố ý bảo anh đừng lo lắng chuyện ngoài ý muốn lần trước, cuộc thi toàn quốc đều giao cho anh. Anh nhìn ra được anh ấy thực sự tin tưởng anh. Tiền bối đúng là một người rất tốt. "

"Ân. Em nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh yên tâm đi." Khi Hạ Miên Miên nói ra từ "chăm sóc", cô lại cảm thấy chột dạ, dù sao nội dung "chăm sóc" của cô cũng có chút đặc biệt.

"Miên Miên, ngày hôm qua em đã hứa với anh trong điện thoại, nếu anh thắng trận hôm nay thì sẽ thưởng cho anh, em thấy thế nào?" Mặt Ngụy Húc Dương không biết vì sao lại đỏ lên, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.

"Anh muốn khen thưởng cái gì?" Hạ Miên Miên cười, nhìn thiếu niên đứng trước mặt, nào có tuyển thủ hạt giống của đội bóng rổ, rõ ràng là giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo vậy.

Ngụy Húc Dương không nói chuyện, mà cẩn thận đưa mặt tới gần, hắn cách Hà Miên Miên khoảng năm centimet, liền nhắm mắt lại nhìn tư thế này rõ ràng là muốn hôn cô.

Trong căn phòng rộng lớn như vậy cực kỳ yên tĩnh, Hà Miên Miên có thể nghe rõ nhịp tim của cô, cảm xúc của cô rất mâu thuẫn, cô không biết mình có nên tiếp nhận nụ hôn hay không.

Đây là lần thứ hai cô được yêu cầu hôn hôm nay, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô.

Cô rõ ràng nhớ rằng chính mình đã từ chối anh trai khi nói hôn môi chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm...nhưng Ngụy Húc Dương là bạn trai cô, như vậy đáng nhẽ cô phải vui vẻ tiếp thu mới đúng chứ không phải sao?

Nhìn môi của thiếu niên ngày càng gần, Hà Miên Miên nhắm mắt lại, nhưng hô hấp nóng rực của Ngụy Húc Dương phả lên mặt cô, thêm nữa bàn tay to của hắn bắt lấy cánh tay cô, gần như xuất phát từ bản năng, Hà Miên Miên đẩy hắn ra.

“Xin lỗi! Em, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.”

Cô đỏ bừng mặt chạy ra khỏi phòng nghỉ, trong đầu đều là khuôn mặt của anh trai.