Chương 9: Lông Mao Đều Có Thể Nhìn Thấy

“Qυầи ɭóŧ?” Hà Miên Miên ngơ ra chừng một giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh trai, sợ tới mức lập tức bưng kín váy ngắn vạt áo của mình, kháng nghị nói: “Anh… cái kia, không phải là emmuốn xem, em chỉ là đáp ứng mong muốn giúp anh bắn ra mà thôi, sao anh lại nghĩ như vậy cơ chứ!”

Hà Tư Viễn kề sát ngực vào lưng cô, anh ha hả cười rộ lên, l*иg ngực chấn động làm cho tâm Hà Miên cũng nhau phát run theo.

“Chính là em cũng nói đáp ứng, muốn giúp anh bắn ra đúng không? Anh đột nhiên cảm thấy bị em xem thôi có chút không đủ, Miên Miên, em cho anh xem chút đi. Khi còn nhỏ chúng ta ở cùng một phòng, bộ dáng trần chuồng của em anh đều đã nhìn qua, không có gì phải ngượng ngùng.”

Hà Miên Miên quả thực phục thứ logic thần kì của anh trai, khi còn nhỏ mọi người đều là nhóc con, đều là cùng một dạng, mỗi ngày ở bên ngoài không mặc gì cũng không sao, hiện tại đều lớn như vậy, thân thể phát sinh biến hóa đâu chỉ một có chút, sao có thể giống nhau?

Nhưng không biết vì cái gì, đối mặt yêu cầu của anh trai, cô thật sự rất khó nói không.

“Miên Miên, em đáp ứng sẽ giúp anh.” Hà Tư Viễn thấy em gái do dự, biết cô đã bị lời nói của mình hấp dẫn, đơn giản đem người cô xoay lại, cùng cô đối mặt: “Em gái yêu, xin em.”

Thiếu niên thân cao gần m9, hiện tại lại mang vẻ mặt đáng thương vô cùng, khẩn cầu em gái bộ dáng thoạt nhìn tựa như một con Teddy lớn cầu được vuốt ve, nội tâm Hà Miên Miên lập tức mềm xuống. Chờ cô phục hồi tinh thần lại, qυầи ɭóŧ đã bị anh trai xốc lên,qυầи ɭóŧ màu xanh nhạt trông vô cùng đoan trang.

Hà Tư Viễn cũng nhanh chóng cởϊ qυầи ra, qυầи ɭóŧ kéo đến một nửa, côn ŧᏂịŧ thô to đã bật ra, ở trong tay thiếu niên dần căng lên.

Hiện tại hối hận cũng đã không kịp, Hà Miên Miên đành phải tận lực lui về phía sau, hướng góc tường trốn: “Không được, anh đừng dựa gần em như thế.”

“A, Miên Miên chắc là em không biết, thật ra anh có chút cận thị, không tới gần chút nữa thấy không rõ a.” Hà Tư Viễn đem em gái bức đến không có đường, cả khuôn mặt đều đi xuống, ở âʍ ɦộ thiếu nữ cách không đến năm cm nhìn chằm chằm: “Quả nhiên phải nhìn gần như vậy mới rõ, còn có thể mơ hồ nhìn thấy lông mao.”

Quần vải dệt màu xanh nhạt, bao vây lấy âʍ ɦộ đầy đặn của thiếu nữ , tựa hồ đã có điểm thấm ướt, nhìn loáng thoáng thấy bên trong, rõ ràng nhất chính là lông mao, có mấy cây nghịch ngợm, thậm chí từ hai bên khe hở chui ra tới, nhìn thôi đã khiến người ta có suy nghĩ bậy bạ.

Hà Tư Viễn đẩy nhanh tốc độ vuốt ve, qυყ đầυ một lượng dịch bôi trơn ẩm ướt.

“Không thích, anh đừng nói nữa, anh rốt cuộc đang xem cái gì hả!” Hà Miên Miên bị anh trai nói đến mặt mũi đỏ bừng, ý đồ kẹp hai chân lại không cho Hà Tư Viễn nhìn thấy

Thiếu niên nào muốn để cô toại nguyện, anh tạm thời buông dươиɠ ѵậŧ ra, trực tiếp đem hai chân thiếu nữ tách ra, tư thế như vậy, hắn ngược lại càng đến gần hơn.

“Miên Miên, thoạt nhìn em trông gầy như vậy không nghĩ nơi này lại mũm mĩm thật đầy đặn a, qυầи ɭóŧ còn có ren, thoạt nhìn vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, thật muốn đem cái mũi chôn ở bên trong để nếm thử hương vị a.”

“Không được a, tuyệt đối không được đυ.ng tới!” Hà Miên Miên nóng nảy, thanh âm đều mang theo tiếng nức nở.

Mặt của anh trai gần như vậy, hương vị nơi đó có khi thật sự sẽ bị hắn ngửi được, hơn nữa hắn nhìn chằm chằm vào như vậy, quả thực là mắc cỡ muốn chết!