Chương 17: Anh hai , em sai rồi

(Chương trước : ở thế giới của Dư Uyển Tình , Trầm Hạo Nam là một ảnh đế vô cùng sáng chói . Là người cô thích thầm , nghĩ lại quá khứ cô dơm dớm nước mắt, nhưng lại không để ý Diệp Tử Sâm đứng sau nhìn mình một giờ đồng hồ)

Diệp Tử Sâm nhìn thiếu nữ ngốc lăng lăng nhìn tư liệu Trầm Hạo Nam , ngồi nửa ngày, hắn đã đi vào đây một giờ, cô cũng không có phát hiện ra hắn, thời gian càng trôi , sắc mặt của hắn càng tối sầm, ngữ điệu vài phần thanh lãnh:

"Bảo bối, hắn đẹp sao?"

Dư Uyển Tình đang ở trong hồi ức , thình lình âm thanh cứng rắn từ phía sau phát ra, sợ tới mức nhịn không được rùng mình một cái.

Quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Diệp Tử Sâm , nghĩ đến nội dung tiểu thuyết hắn là tên biếи ŧɦái , tính chiếm hữu cực cao, theo bản năng mà đem notebook khép lại, đứng lên, lắp bắp mà nói:

"Anh...... Anh hai, anh..... Anh đi vào lúc nào vậy ?"

Vốn dĩ tâm tình không tốt , lại thấy động tác hoảng loạn của cô , sắc mặt càng đen hơn ,Diệp Tử Sâm tư thái ưu nhã đứng ở trước mặt Dư Uyển Tình , hơi rũ con ngươi, đôi tay phủ lên gương mặt cô, một tay nâng cằm lên, ngón tay cái qua lại ma xát đôi môi phấn nộn của cô, mở miệng thanh âm lại ôn nhu:

"Bảo bối, em đang khẩn trương cái gì vậy?"

Nói nói , hướng mắt nhìn notebook, lại tiếp tục mở miệng:

"Như thế nào, có cái gì anh không thể xem sao? Trầm Hạo Nam đúng không? Hắn đẹp hơn anh sao?"

Diệp Tử Sâm dùng ngón tay cái ma xát môi Dư Uyển Tình , thình lình trên người nổi lên một tầng da gà, trực giác liền cảm thấy không tốt, vội vàng lắc đầu đầu nói:

"Không, không có, không có."

Diệp tử sâm nhìn biểu tình hoảng loạn của cô, ánh mắt híp lại, mở miệng thanh âm như cũ vẫn là ngữ khí ôn nhu:

"Em có phải hay không thật thích cái tên tiểu bạch kiểm kia?"

Nghĩ đến hôm nay hắn xem di động trên trang nhất là, "Bạn gái thần bí của ảnh đế xuất hiện ", trong ảnh là Trầm Hạo Nam đang nắm tay Dư Uyển Tình chạy ra từ khách sạn, nhìn hình ảnh kia, mỗi cái tế bào trong người đều phải phát cuồng vì ghen ghét .

Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn như có mạch nước ngầm đang hung mãnh bung trào, không màng sự giãy giụa của cô, lấy tay nhéo cằm Dư Uyển Tình , hơi hơi dùng sức, mở miệng thanh âm cũng dần dần trở nên lạnh hơn :

"Bảo bối, em nói anh có phải hay không đối với em quá mức khoan dung, cho nên em liền như vậy không kiêng nể gì mà phóng túng ?"

Dư Uyển Tình chỉ cảm thấy cằm tê rần, nước mắt nháy mắt tràn đầy hốc mắt, cô lắc lắc đầu đầu, đôi tay để trên ngực Diệp Tử Sâm , mở miệng ngữ khí mang theo vài phần khẩn cầu:

"Anh hai , anh làm đau Uyển Tình , anh hai không cần như vậy."

"Đau, anh chính là muốn em đau, thì em mới có thể nhớ lâu. Vốn dĩ nghĩ sẽ chờ em qua sinh nhật mười tám tuổi thì chính thức ăn em, nhưng hiện tại......"

Khi nói chuyện, thân mình hơi hơi tiến về phía trước, một tay vuốt đầu Dư Uyển Tình , mạnh mẽ kéo về phía mình, cúi đầu hung hăng mà hôn lên đôi môi cô.

Theo động tác Diệp Tử Sâm ,Dư Uyển Tình trừng lớn hai tròng mắt, hắn không có nói ra , không cần nói cũng biết. Cô khẩn trương bất an mà gắt gao nhấp môi, đôi tay nắm lại, không ngừng đấm đánh ngực Diệp Tử Sâm .

Ngay sau đó Diệp Tử Sâm hung hăng mà cắn cánh môi cô, Dư Uyển Tình nhịn không được kinh hô một tiếng, liền nhân lúc cô đau, Diệp Tử Sâm tăng tốc độ đầu lưỡi, câu lấy cái lưỡi phấn nộn dưa lên dây dưa.

Động tác của Diệp Tử Sâm , tựa như mưa rền gió dữ, tới hung mãnh mà lại mãnh liệt, làm Dư Uyển Tình chống đỡ không được, trước đó Diệp Tử Sâm đều là rất có nhẫn nại hôn coi, lần đầu tiên điên cuồng như vậy , trong lúc nhất thời quên mất hô hấp, thực nhanh liền có chút khó thở mà ý thức mơ hồ lên, đấm đánh ngực Diệp Tử Sâm tay cũng chậm rãi rủ xuống.

Liền cảm nhận được sự khó thở của Dư Uyển Tình , Diệp Tử Sâm buông lỏng cô ra ,

"Ngu ngốc, không biết hô hấp sao?"

😥😥😥😥😥😥😥😥😥😥😥😥😥

Buồn bóng thua

😞😞😞😞😞😞😞😞😞😞😞😞😞