Chương 12: Chị dâu?

Hai người cầm chai nước, lén trở về phòng học ở tầng 3, bọn họ đứng ở cuối hành lang nhìn xuống.

Bên ngoài tường rào là một giá gỗ tĩnh lặng, mặt trên bò đầy hoa tử đằng.

Lâm Tiểu Tiên huých Hàn Minh Nguyệt: “Gần đây trông cậu không được vui, có chuyện gì vậy, tâm sự với tớ đi!”

“Có sao?” Hàn Minh Nguyệt xoa mặt, “Tớ có không vui sao?”

“Cậu không cười luôn đó, tuy rằng bình thường cậu không thích làm biểu cảm quá lớn.”

Hàn Minh Nguyệt đáp rất mơ hồ, “Vậy à?”

“Đúng rồi, hình như mấy ngày nay không thấy anh cậu tới đón cậu tan học, không phải hai người cùng đường về nhà sao?”

Hàn Minh Nguyệt không khống chế được cảm xúc, cô rũ mắt, che giấu sự khác thường: “Gần đây chắc anh ấy thường xuyên đến thư viện học thêm rồi.”

“Không chắc nha.” Lâm Tiểu Tiên cười hì hì nói, “Anh cậu đẹp trai như vậy, người theo đuổi có thể xếp hàng từ đây đến cổng tường, nói không chừng đã tìm cho cậu một người chị dâu rồi, chỉ là cậu không biết mà thôi!”

Hàn Minh Nguyệt bị hai chữ ‘chị dâu’ này chọc trúng thần kinh, cô bỗng nhiên lớn tiếng: “Không có khả năng!”

Lâm Tiểu Tiên há hốc miệng: “Cậu sao vậy? Minh Nguyệt? Tớ nói sai gì sao?”

Hàn Minh Nguyệt ý thức được mình thất thố, vội vàng lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ cảm thấy…… anh tớ không phải người sẽ……”

Cô đột nhiên im bặt, phía dưới giàn hoa tử đằng bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Lâm Tiểu Tiên hưng phấn nắm cánh tay Hàn Minh Nguyệt: “Mau nhìn đi, là anh cậu đó, đẹp trai chết tớ rồi!”

Ánh mắt Hàn Minh Nguyệt không có cách nào rời khỏi người Hàn Minh Khởi, cứ yên lặng nhìn chằm chằm anh như thế cũng đủ khiến trong lòng Hàn Minh Nguyệt bình yên hạnh phúc.

Lâm Tiểu Tiên hưng phấn lắc tay cô, Hàn Minh Nguyệt đang do dự có nên gọi anh không thì phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một cô gái.

Mái tóc dài hơi cuộn sóng màu hạt dẻ, sơ mi trắng phối với chân váy màu quế, lúc đi đường làn váy tung bay, bên dưới là cẳng chân thon dài thẳng tắp.

Lâm Tiểu Tiên gần như muốn nhảy lên, cô hạ giọng nói: “Là Trâu Du đó, là tài nữ của trường chúng ta!”

Hàn Minh Nguyệt vô thức cắn chặt răng, cô nhìn chằm chằm hai người bên dưới không chớp mắt, tại góc độ của cô không thấy rõ biểu cảm của bọn họ, nhưng khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, bước qua khoảng cách an toàn, Trâu Du đi đứng không cẩn thận vấp ngã vào trên người Hàn Minh Khởi.

Hàn Minh Khởi theo bản năng giơ tay đỡ người lao đến, cũng như ngày đó anh ôm chặt cô trước khi cô té ngã trước mặt bao nhiêu người.

“Đang trong thời gian đi học mà, hai người này làm gì vậy?” Lâm Tiểu Tiên cười cợt nhả, “Tớ bảo mà, có thể vứt bỏ em gái thì chắc chắn bên chỗ anh Hàn của chúng ta có biến! Minh Nguyệt tớ nói với cậu chứ, người chị dâu này không tệ nha, có tiếng là người đẹp tâm hồn đẹp, khí chất tốt đó……”

Hàn Minh Nguyệt không nhịn được đẩy Lâm Tiểu Tiên ra, cô nhắm mắt bình ổn lại cảm xúc: “Tớ có hơi khó chịu, về phòng học đây.”

Chuông tan học sắp vang lên, Hàn Minh Nguyệt ngồi dựa vào cửa sổ theo bản năng nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ trống không, nào còn bóng dáng Hàn Minh Khởi.

Hàn Minh Nguyệt lấy di động, rất muốn gửi tin nhắn cho anh, hoặc là gọi điện thoại để nghe giọng anh. Nhưng cô sợ mình sẽ không khống chế được hỏi anh Trâu Du là ai.

Cô có tư cách gì để hỏi? Cô lấy thân phận gì để hỏi? Chẳng lẽ phải dùng thân phận em gái để hỏi han tin tức về chị dâu sao?