Chương 13:

Tâm trạng của Hàn Minh Nguyệt rất kém, cô về đến nhà, nhìn căn nhà hai người chung sống mười mấy năm qua, lúc trước đều là hồi ức, mỗi một góc đều có bóng dáng của hai người. Nhưng nghĩ đến nơi này về sau sẽ có người thứ ba vào ở, đáy lòng Hàn Minh Nguyệt đột nhiên sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt.

Trên ban công treo đồ thể dục của Hàn Minh Khởi, Hàn Minh Nguyệt muốn giúp anh thu nhưng lại không nhịn được vùi mặt vào lớp vải dệt đó.

Mùi hương nước giặt quen thuộc xen lẫn mùi hương nắng mới, nếu bộ đồ này mặc lên người anh sẽ nhiều hơn một loại hương vị đặc trưng thuộc về riêng Hàn Minh Khởi.

Hàn Minh Khởi, Hàn Minh Khởi……

Hàn Minh Nguyệt ôm quần áo vào trong ngực, “Anh ơi……”

Di động trong túi nhắc nhở có tin nhắn, Hàn Minh Nguyệt lấy ra liền thấy được tin nhắn của Hàn Minh Khởi. Trong lòng cô nhảy nhót, nhưng vừa click vào xem, tâm trạng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Trước đó chỉ là về muộn, hôm nay đến thời gian làm bữa tối cũng không có, cho nên dặn cô ra ngoài mua đồ ăn, đừng chờ anh về.

Thế sau này thì sao? Sau này có phải sẽ biến thành trắng đêm không về không?

Anh quả nhiên không lừa cô, anh đang từng bước rời xa cô, phải rồi, vẫn luôn là cô tự cho mình kỳ vọng……

Cô cảm thấy trong l*иg ngực vô cùng trống trải, gió đêm rít gào lạnh thấu sương.

Hàn Minh Nguyệt lau nước mắt trên mặt, tự nói với mình: Hàn Minh Nguyệt, mày phải bình tĩnh. Mày và anh ấy là anh em ruột, hai người vốn không nên có bất cư dây dưa gì. Anh ấy đang cố gắng bước ra khỏi đoạn tình cảm không nên có này, theo đuổi hạnh phúc thuộc về riêng mình, anh ấy là một người anh trai tốt cho nên mày cũng phải trở thành một người em gái tốt.

Hàn Minh Nguyệt, mày phải thật lòng chúc phúc anh ấy.

Nước mắt từng giọt nhỏ lên màn hình, Hàn Minh Nguyệt gõ một chuỗi ký tự.

“Anh, đi chơi vui vẻ.”

*

Hàn Minh Khởi đẩy cửa ra, một căn phòng u ám lạnh như băng.

Anh đứng ở trong bóng tối tầm năm phút mới chậm rãi bật đèn.

Khi chỉ có một mình, anh mới cảm thấy căn nhà này rộng đến thế.

Hàn Minh Khởi tắm rửa xong, vô thức bồi hồi trong phòng, cuối cùng vẫn cầm lấy chai rượu, đẩy cửa phòng Hàn Minh Nguyệt ra.

Giống như mỗi đêm khuya trước kia, anh đã từng làm vô số lần.

Nương theo ánh trăng ngồi dựa vào đuôi giường của cô, hèn mọn hưởng thụ kia từng chút không gian cùng sẻ chia.

Chẳng qua lần này trên giường không có một bóng người, chăn nệm chỉnh tề đặt ở trên giường, sạch sẽ mà lạnh lùng.

Hàn Minh Khởi ngửa đầu nằm trên giường cô, nhắm mắt, rót một ngụm rượu.

Trong vô số đêm khuya, anh hóa thân thành kẻ rình coi đáng xấu hổ, lẻn vào phòng cô, dùng đôi mắt tham lam miêu tả đường cong dưới chăn, ngồi ở đuôi giường của cô, bàn tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, mượn những hành động đáng khinh này để giải tỏa những du͙© vọиɠ không thể thấy ánh mặt trời.

Từ mắt cá chân, đến cẳng chân, cuối cùng là má đùi trong trắng nõn.

Anh không thể khống chế bản thân thôi làm càn, cuối cùng đôi môi cũng dán lên, dùng hàm răng cảm nhận độ ấm da thịt, hô hấp nóng rực phun lên người Hàn Minh Nguyệt, khiến cô trong lúc ngủ mơ sẽ nói mớ. Đây là âm thanh Hàn Minh Khởi thích nhất, nó khiến anh tự động cho rằng, không phải mình anh tình nguyện, cô cũng đang đáp lại anh.