Chương 7: Anh giúp em kiểm tra

A a a. . . Thật sự làm vậy sao?

Chỗ đó. . .

Chỗ đó chính cô còn chưa từng xem qua. . .

Cả khuôn mặt Kiều Đình đỏ bừng, xinh đẹp như hoa hồng nở rộ, Bá Vân đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa da thịt mềm mại nơi cánh hoa, chậm rãi xoa từ hướng chín giờ, sau đó gảy nhẹ đảo tròn chơi đùa theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.

Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Kiều Đình. . .

Một luồng hơi cuồn cuộn lên cổ họng rồi bật thốt ra ngoài.

“A~…”

Tiếng rêи ɾỉ như khẽ nấc, như tiếng rêи ɾỉ chứa đầy du͙© vọиɠ được thỏa mãn, Kiều Đình nghe tiếng của chính mình xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng theo sự chuyển động của ngón tay Bá Vân, cảm giác kỳ lạ ấy như từng đợt sóng ập tới, cô chỉ có thể dùng sức cắn đầu ngón trỏ của tay mình, để tránh lại phát ra tiếng rên làm cho mình mất mặt.

Hoa nhi của Kiều Đình đẹp quá. . .

Hai trong mắt Bá Vân nhìn chằm chằm vào đóa hoa xinh đẹp non nớt này, không muốn chớp mắt dù chỉ một cái.

Hoa thịt non mềm, cảm xúc trơn trượt, hơi hơi ẩm ướt, miệng huyệt bên dưới vô thức khép mở, giọt sương óng ánh lập lòe, ngón tay anh cố ý vẽ vòng tròn lên đó, da thịt nơi cửa huyệt lập tức chuyển động theo, dường như ước gì có thể cắn đầu ngón tay anh, nuốt vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ.

Khi anh ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân anh rất đau, anh cố gắng kiềm giữ lý trí, chống lại ham muốn đang không ngừng điên cuồng gào thét muốn đi vào tiểu huyệt, hưởng thụ sự ấm áp khi bị hoa kính chật hẹp bao quanh.

Bây giờ ở nơi này làm chuyện ấy thì không phù hợp chút nào, vả lại bên ngoài còn có mọi người đang chờ anh và cô ra ăn cơm.

Cho dù ở trong lòng ba mẹ anh là đứa con đáng tin cậy, hơn nữa anh cùng Kiều Đình lớn lên từ nhỏ, đó cũng là lí do mà mọi người không nghi ngờ anh ở trong phòng tắm làm chuyện biếи ŧɦái đối với Kiều Đình, nhưng nếu cả nhà đợi quá lâu, có thể mẹ sẽ vào đây hỏi thăm, xem Kiều Đình có bị phỏng nghiêm trọng hay không, hay là đi tới bệnh viện khám xem.

Anh muốn có nhiều hơn và không muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, có thể cùng Kiều Đình quang minh chính đại, một mình ở bên nhau.

Anh tự hỏi mình, phải làm thế nào mới có khoảng thời gian phù hợp và thuận tiện để làm việc đó.

“Có đau không?” Anh thấp giọng, u ám hơn so với khi nãy.

“Không. . .” Bình ổn hơi thở gấp gáp lại, cô mới có thể nói tiếp:” Không có đau. . .”

“Vậy là tốt rồi.”

Một lát sau, anh cố gắng nhẫn nại xúc động muốn nhào nặn hoa hạch, buông tha cho vùng cấm địa đầy mê hoặc này.

Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình thở hắt ra.

Tuy cảm giác khẩn trương ấy đã bớt đi một ít, nhưng mà. . .Cô lại. . . hy vọng Bá Vân có thể tiếp tục sờ, thậm chí cô còn muốn anh đi vào càng sâu, càng sâu. . .

Ơ kìa. . . Cô đúng là không biết xấu hổ.

“Mặc quần áo vào đi.” Bá Vân cầm lấy áo quần đặt ở trên giá.

Tuy Bá Thiến thường ngày hơi ngốc nghếch, nhưng cô không chỉ mang quần áo đến, đồ lót cũng không quên, có thể thấy sự chu đáo của cô.

Kiều Đình nhìn chăm chú anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc quần áo vào.

Sau khi thay đồ xong, Bá Vân giúp cô chỉnh chu quần áo lại, rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng tắm.

“Đã bôi thuốc chưa?” Mẹ Ngụy hỏi.

Kiều Đình xoay mặt về phía mẹ Ngụy khẽ gật đầu: “Đỡ hơn rồi ạ.”

“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Bá Thiến quan tâm hỏi.

“Không nghiêm trọng, cũng không có bọng nước hay để lại sẹo.” Bá Vân đáp lại Bá Thiến.

Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ra ăn cơm nhanh đi, đồ ăn sắp nguội mất rồi.” Cha Ngụy thúc giục.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, mẹ Ngụy múc chén canh cho Kiều Đình, bà đặc biệt cẩn thận để lên bàn, chỉ sợ bi kịch lúc nãy lại diễn ra lần nữa.

Bầu không khí được khôi phục lại, mọi người hòa thuận vui vẻ dùng bữa, không ai biết vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.

Một ngày kia, mẹ Lương được cho nghỉ mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, vừa mở cổng, vật nặng trên tay đã bị lấy đi.

Mẹ Lương ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng người khôi ngô, Bá Vân càng ngày càng khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nở nụ cười.

“Bá Vân, cám ơn con.”

“Dì đừng khách sáo như vậy.” Bá Vân quan tâm lấy luôn túi ở bên tay kia.”Hôm nay dì được nghỉ ạ?”

“Đúng vậy, dì đã lâu không xuống bếp, cho nên đi siêu thị mua chút thức ăn, nếu không dì sẽ quên cách nấu cơm như thế nào mất.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đi đến trước thang máy, mẹ Lương ấn lên phím thang máy.

“Gần đây công việc của dì vẫn thuận lợi chứ?” Bá Vân quan tâm hỏi.

“Vẫn tốt, ít nhất còn có thể làm tốt hơn, lấy 100 điểm làm tiêu chuẩn đi, thì cũng được 60 điểm.” Nói xong, bà cười khổ thở dài. “Kiều Đình cũng giống dì, thành tích của nó cũng chỉ có sáu mươi điểm.”

“Gần đây thành tích Kiều Đình không tốt sao?”

“Haiz, không tốt lắm.” Thang máy dừng lại, mẹ Lương để Bá Vân mang đồ đi vào, sau đó mình mới vào theo. “Hơn nữa mấy môn cần tính toán thì lẹt đẹt, cũng chỉ có thành tích môn thể dục là được nhất.”

Vẻ mặt mẹ Lương lo âu, xem chừng đã phiền lòng rất lâu.

Thành tích Kiều Đình không tốt, Bá Vân đã sớm biết, anh chỉ lợi dụng để dẫn mẹ Lương vào kế hoạch anh đã lên sẵn.

“Nửa năm nữa là phải thi lên cấp ba rồi.” Ngoài mặt Bá Vân hời hợt, thực ra dứt khoát nói trọng điểm: “Nếu như muốn học mấy trường gần nhà, mà Kiều Đình không chịu cố gắng hơn, con e là sẽ khó có thể đậu được.” (Do bên trung 14t đã thi chuyển cấp, Kiều Đình đang 13t, năm sau 14t là thi)

“Con nói đúng, dì sợ cạnh tranh quá khốc liệt, Kiều Đình vào không nổi.” Đột nhiên mẹ Lương nhớ ra cái gì đó ngẩng đầu nhìn Bá Vân.

“Dì có gì muốn nói sao?” Bá Vân mỉm cười nhìn mẹ Lương, ánh mắt trong suốt, mỉm cười ấm áp, vẻ mặt hiền lành, có thể nhờ làm gia sư cho Kiều Đình.

“Yêu cầu này sợ làm khó con. . .” Mẹ Lương hơi do dự.

“Không sao, dì cứ nói ra, chỉ cần giúp được, con sẽ giúp dì.”

“Dì muốn hỏi con có thời gian rảnh không? Giúp Kiều Đình học bài, xem thử có thể cứu vãn được thành tích của con bé hay không….Con làm được không ?” Mẹ Lương bất an nhìn Bá Vân.

Bá Vân khách sáo cười nhẹ.

“Dì, chuyện này không thành vấn đề!”

Vậy là… Kế hoạch thành công!