Chương 1: Anh ta là một tên bám váy

Giới Thiệu

Năm Tiết Cẩn Độ 18 tuổi, cuộc đời anh là một vũng bùn lầy lội.

Cha anh nghiện rượu, sau khi gϊếŧ người bị tống vào tù. Mẹ anh thì bị bệnh tật khắp người, chỉ có thể nằm trên giường mỗi ngày.

Năm Tân Hoài Nguyệt 24 tuổi là một người làm công ăn lương tầm thường, tình cờ gặp được anh ở quán bar.

Cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nuôi anh học đại học rồi đưa anh ra nước ngoài du học.

Nhìn anh trưởng thành rồi dần trở nên nổi trội, vượt qua mọi tầng lớp giai cấp, để rồi sau đó đá văng “cô vợ Tào Khang” như mình.

Sau khi sống lại lần nữa, Tần Hoài Nguyệt nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Năm đó rõ ràng cô mới là người cho Tiết Cẩn Độ ở nhờ, anh ăn đồ của cô xài đồ của cô cơ mà, sao cô lại phải tự ti đến nhường này, tự nhận thấy bản thân không xứng với anh?

Ngẫm đi ngẫm lại, cô đạp Tiết Cẩn Độ đang làm đề ôn thi đại học một cú.

Bàn chân trắng nõn đạp nhẹ trên l*иg ngực anh.

“Tiết Cẩn Độ, tôi đói rồi, mau đi nấu cơm đi.”---*---

Chương 1: Anh ta là một tên bám váy

Hận! Con mẹ nó, Tân Hoài Nguyệt hận chết đi được.

Nếu đã phải sống lại thì tại sao không thể sớm hơn một chút?

Nếu không thì sao cô có thể rước mối tai họa Tiết Cẩn Độ này về nhà được chứ?

Cô nhớ rõ hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của cô, cô và Tiểu Đường đến quán bar nổi tiếng của thành phố mở rộng tầm mắt, uống được mấy hớp rượu, máu liều xộc lên não, cuối cùng lấy hết dũng khí đến bắt chuyện với anh đẹp trai pha rượu ở quầy bar đằng kia.

Anh đẹp trai mặc một bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, cúi thấp, gương mặt ẩn trong bóng tối lờ mờ không nhìn rõ. Tốc độ pha rượu của anh ta rất nhanh, ngón tay thon dài xoay quanh cái ly rồi lượn một đường vòng cung mượt mà.

Tân Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt anh đẹp trai đó đến mê mệt tâm trí.

Lát sau cô phát điên rồi mới có thể mua một ly mocktail màu sắc sặc sỡ với giá năm trăm đồng chỉ vì muốn xin nick Wechat của anh đẹp trai.

Bây giờ nghĩ lại, cùng lắm thì cô cũng chỉ là một con cá nhỏ trong cái ao rộng lớn của anh ta.

Mùa đông năm ấy rất lạnh, nhiệt độ ngoài trời âm mấy độ. Tân Hoài Nguyệt không thấy anh ở trong quán bar, đến nhà tìm thì thấy anh đẹp trai đáng thương đang nằm co ro trên ván giường, ngay cả đệm và chăn cũng không có, sốt đến 39,8 độ, cả người nóng bừng lên.

Cô nhìn mà đau lòng muốn chết.

Lập tức đưa anh ta về căn nhà nhỏ của mình ngay trong đêm.

Sau đó mở ra khoảng thời gian dây dưa suốt năm năm của bọn họ.

Hồi ức kết thúc.

Tân Hoài Nguyệt nhìn căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn bốn mươi mét vuông này mà lòng không khỏi hoài niệm.

Căn phòng rất chật chội, phòng khách và nhà bếp nối liền với nhau, trong phòng ngủ có đặt một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo đứng, còn có bàn trang điểm, trên đó bày đầy đủ loại chai lọ đựng mỹ phẩm.

Mỗi một căn phòng như vậy mà tiền thuê nhà hàng tháng mất đến hai nghìn.

Tiền lương một tháng được sáu nghìn, tiền thuê nhà đã chiếm một phần ba trong số đó.

Mỗi thế mà còn có bản lĩnh bao nuôi loại đàn ông bám váy kia nữa.

Cô nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, cạnh giường lót một tấm thảm nhung màu xám, trên bàn trà nhỏ trải mấy tờ giấy, Tiết Cẩn Độ ngồi xếp bằng chăm chú giải bài tập. Làm rất nhanh, hầu như không cần viết nháp đã có thể viết được đáp án.

Đúng vậy, anh ta rất giỏi.

Nếu không phải vì ba của anh ta là kẻ gϊếŧ người, người nhà nạn nhân tìm đến trường học, ngày ngày hất máu trước cổng trường thì anh ta cũng sẽ không bị nhà trường khuyên nghỉ học.

Tân Hoài Nguyệt liếc nhìn, một hàng từ vựng tiếng Anh xếp dày ri dày rít, nhìn mà đau hết cả mắt. Ánh mắt của cô quay sang hướng về gương mặt của anh ta. Môi mím lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, có lẽ là gặp phải câu hỏi khó. Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nhấc bút viết liền mấy chữ, không lâu sau đã viết xong đáp án.

Anh ta rất tỉnh táo và tự giác, đối xử với bản thân mình cũng đủ tàn nhẫn, nắm bắt tất cả cơ hội để có thể bò lên trên, không chừa cho mình bất cứ đường lui nào.

Sau đó anh ta cũng thành công.

Vì thế nên... cô hận.

Hận anh ta quá giỏi giang và cũng hận chính mình không có tiền đồ để rồi cuối cùng người lưu luyến không quên chỉ có mình cô.

Càng nghĩ càng thấy tức, lúc đó rõ ràng là Tiết Cẩn Độ ăn của cô, ở nhà cô, tại sao cô lại tự ti như vậy, tại sao mỗi ngày đều cảm thấy mình thua kém anh ta?

Sau đó cô đạp Tiết Cẩn Độ một phát, đôi chân trắng nõn nghịch ngợm chọc vào l*иg ngực của anh. Máy sưởi trong phòng bật nấc cao, Tân Hoài Nguyệt mặc một cái áo dài tay rộng thùng thình, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao màu hồng nhạt, bao bọc cái mông cong tròn.

Đôi chân dài trắng nõn khẽ đong đưa trước mặt, Tiết Cẩn Độ ngẩng đầu lên, không thể không nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ ren lọt khe ẩn hiển dưới đũng quần rộng.

Anh nắm lấy bàn chân đang lộn xộn trước ngực, dùng ngón tay cái chậm rãi xoa xoa lòng bàn chân cô.

"Sao thế?"

Ánh mắt của Tiết Cẩn Độ tựa như đáy vực sâu hun hút nhìn lên khiến trái tim cô không khỏi rung động, mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, đồng thời rút chân về.

"Em đói bụng, Tiết Cẩn Độ, mau đi cơm."

Anh ừ một tiếng rồi đặt bút xuống, bờ vai rộng lớn đứng thẳng lên, che khuất tầm mắt của cô.

Khoảng chừng một giờ sau, anh cầm bàn gấp đi vào, trên người còn mang theo mùi dầu mỡ, Tân Hoài Nguyệt ngồi khoanh chân tại chỗ, không chịu giúp bất cứ việc gì, cứ thế nhìn anh đi ra đi vào.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng một cậu thiếu niên khốn đốn, đến một mái nhà cũng không có này lại thành công rực rỡ như vậy trong vài năm tới. Anh ta xuất hiện trên Tạp chí Time khi mới chỉ hai mươi lăm tuổi. Công nghệ iX do chính tay anh ta thành lập đã liên tiếp nhận được hai khoản tài trợ trị giá hàng chục triệu đô la, bắt đầu từ hai bàn tay trắng lên đến khối tài sản bạc tỷ, anh ta chỉ mất năm năm.

Cô đã từng xem mọi bài phỏng vấn của anh ta.

Thật là một cuộc đời đầy biến cố và thăng trầm.

Ba lỡ tay gϊếŧ người, mẹ nằm liệt trên giường, anh phải bỏ học để kiếm sống, từ công nhân làm gạch đến nhân viên bán hàng rồi nhân viên pha chế. Sau khi mẹ qua đời, anh bắt đầu quanh trở lại con đường học tập, tự học tự thi đỗ đại học E, sau đó nhờ thành tích xuất sắc mà được chọn làm sinh viên trao đổi với trường đại học N ở nước ngoài.

Sau đó thì không bao giờ trở lại nữa.

Mỗi một câu chuyện trong miệng anh ta đều không có cô.

Mẹ kiếp, tên cặn bã này.

Chiếc bàn gấp được kê sát vào cạnh giường, trên bàn có hai món mặn và một món canh, trứng xào cà chua, thịt heo thái sợi và canh rau cải, màu sắc hấp dẫn, thơm nức cả mũi. Tiết Cẩn Độ xới một bát cơm nhỏ rồi đặt đôi đũa trước mặt cô.

Cô ngồi ăn luôn ở trên giường, Tiết Cẩn Độ mang cái ghế đẩu tròn làm bằng ống thép đến ngồi bên cạnh cô.

Ăn một miếng trứng xào cà chua, vẫn là hương vị trong trí nhớ.

Mẹ nó, Tân Hoài Nguyệt muốn khóc.