Chương 6.2: Chút tâm tư của em trai

Dịch: Team Sunshine

Tân Hoài Nguyệt không khỏi ngơ người vài giây mới phản ứng lại, trong đêm tối, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Cẩn Độ, sau đó bực bội nằm xuống, đưa lưng về phía anh.

Cô không tin Tiết Cẩn Độ không có chút ham muốn nào?

Rõ ràng là cứng rồi.

Nhưng cô không biết một điều chính là sau khi chắc chắn cô đã ngủ say, Tiết Cẩn Độ lại nhẹ nhàng bước xuống giường. Ngay sau đó, nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy cùng với tiếng thở dốc xen lẫn vào nhau. Khoảng hai mươi phút sau, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.

Tiết Cẩn Độ đứng bên giường nhìn người nào đó đang ngủ say hồi lâu, hít một hơi thật sâu, ngay lúc định nằm xuống thì Tân Hoài Nguyệt xoay người, hai chân hai tay quấn chặt lấy anh, mặt dán vào trước ngực không ngừng cọ xát. Ngọn lửa trong anh vừa bình phục lại tiếp cháy bùng lên, bất đắc dĩ, anh ôm lấy cô, nhắm mắt lại, không ngừng thuyết phục và an ủi bản thân.

Nửa tiếng sau.

Vẫn không ngủ được.

Trong bóng tối lờ mờ, anh mở mắt ra, thì thầm gọi tên cô.

Cô vẫn không tỉnh.

Anh rón rén thả con thú dữ đang bị giam cầm phía dưới bụng ra, vừa mơn trớn cơ thể cô, vừa chú ý đến phản ứng của cô. Anh khẽ ấn đùi cô xuống, để hai chân cô thẳng ra, sau đó cách một lớp qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng cọ xát vào mép đùi trong. Nghĩ đến chuyện mình đang làm, trên gương mặt tuấn tú sáng sủa ửng lên một tầng đỏ mỏng.

Không dám làm đến mức quá đáng, động tác của Tiết Cẩn Độ rất chậm, hơn mười phút sau vẫn không bắn ra được. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, sau một hồi rối rắm, cuối cùng quyết định nắm tay cô đưa xuống dưới.

"Xin lỗi, chỉ lần này thôi, có được không?" Anh thở hổn hển, ghé vào tai cô nhỏ giọng cầu xin.

Vào khoảnh khắc khi tay của cô vừa chạm vào du͙© vọиɠ của anh, anh thoáng giật mình, lý trí hoàn toàn biến mất, anh không sợ đánh thức cô nữa, nắm lấy tay cô bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới thật nhanh.

Lúc sắp kết thúc, anh vội vàng rút giấy bọc lại. Cả người run lên phóng thích du͙© vọиɠ ra ngoài, tay anh vẫn đang nắm tay Tân Hoài Nguyệt. Ngửa đầu đợi cơn kɧoáı ©ảʍ này tan đi, thấy cô vẫn ngủ ngon lành thì chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Anh cẩn thận bước xuống giường, lau sạch sẽ chất lỏng đυ.c ngầu trên ga giường và trên tay của cô, sau đó xử lý chỗ khăn giấy và các công cụ gây án khác, xong xuôi mới lên giường nằm xuống.

Trái tim khô nóng được an ủi, Tiết Cẩn Độ cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Thật ra Tân Hoài Nguyệt đã tỉnh từ lâu, tỉnh ngay từ lúc anh hỏi cô "có được không". Thế nhưng động tác kế tiếp của anh hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô, đợi anh làm xong, tay Tân Hoài Nguyệt cũng đã tê dại nhưng vẫn phải giả vờ không bị anh đánh thức. Nhưng thật sự khó quá đi mất.

Được rồi, bây giờ lại đổi thành cô không thể ngủ được.

Ngày hôm sau là thứ bảy, hiếm khi Tiết Cẩn Độ ngủ nướng, khoảng tám giờ mới tỉnh dậy, thái rau, nấu cháo, hâm nóng mấy cái bánh bao thịt sau đó ngồi bên cửa sổ đọc sách, đến chín giờ đánh thức Tân Hoài Nguyệt dậy.

Nhìn anh có vẻ rất phấn chấn và sảng khoái, không hề giống cái tên làm chuyện mờ ám đêm qua một chút nào. Ngược lại là Tân Hoài Nguyệt, quầng thâm đen sì, bọng mắt sưng to, vẻ mặt uể oải khó chịu.

Đúng là lớn tuổi rồi, không thể thức khuya nữa.

Tiết Cẩn Độ bị cô trừng mắt một cái thì thấy hơi chột dạ nhưng cũng không nói gì, yên lặng kê bàn gấp lên giường, sau đó bưng một bát cháo và một đĩa bánh bao thịt đến.