Chương 5.1: Em trai rất toàn năng

CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE

Một ngày nào đó Tân Hoài Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ của hôm ấy từ sớm, rảnh rỗi ngồi lướt "Súp gà cho tâm hồn" một lúc lại bắt đầu thất thần, cô nghĩ đến Tiết Cẩn Độ, trong lòng rất hỗn loạn. Dựa vào quan điểm biện chứng thì thấy thật ra Tiết Cẩn Độ đối xử với cô rất tốt, tuy anh ta có lừa gạt tình cảm của cô nhưng mọi việc bên ngoài đều không thể chê vào đâu được, từ giặt giũ đến cơm nước rồi đủ thể loại việc nhà... Quả thực còn toàn năng hơn cả mẹ cô.

Thôi kệ đi, cứ chờ thêm đã.

Gần đến cuối năm, Tân Hoài Nguyệt phải mua sắm một ít đồ Tết. Cuối tuần, cô gọi nhân công miễn phí Tiểu Tiết đi đến trung tâm mua sắm gần đó. Mười giờ sáng, người trong trung tâm thương mại không nhiều lắm, Tân Hoài Nguyệt đang chọn đồ ở khu hàng giảm giá, còn Tiết Cẩn Độ đẩy xe đi bên cạnh.

Khăn giấy, bột giặt, dép lê... Tân Hoài Nguyệt chăm chú nhìn bản ghi chú trong điện thoại nên không để ý đến con đường trước mặt.

"Cẩn thận." Thắt lưng được một cánh tay rắn chắc kéo qua, chỉ thấy một bé trai vội vội vàng vàng chạy đến từ hướng ngược lại, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiết Cẩn Độ gần trong gang tấc, mặt già bỗng đỏ ửng lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Được rồi, em không sao."

"Nhìn đường đi." Tiết Cẩn Độ bước đi chậm rãi, ánh mắt lướt qua những người chung quanh. Siêu thị thường là nơi đông đúc nhất, từ nhỏ đến lớn số lần anh bước chân vào siêu thị cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho đến bây giờ bầu không khí ấm áp của gia đình chưa từng tồn tại trong ký ức của anh, mỗi lần nhìn thấy những người xung quanh hạnh phúc, anh sẽ có cảm giác như thể mình rất đáng thương.

"Tiết Cẩn Độ, bộ quần áo này đẹp lắm, hình như dáng người của anh không khác con ma-nơ-canh này là mấy." Hai người đi tới khu quần áo nam trên tầng hai, Tân Hoài Nguyệt nắm lấy cánh tay anh kéo đến trước ma-nơ-canh, nhìn từ trên xuống dưới xem xét một hồi, sau đó tìm được chiếc áo lông màu xanh da trời khoác trên người con ma-nơ-canh bên cạnh, giơ lên ướm thử vào người anh: "Nhưng mà màu này sáng quá, có khi nào hơi quê mùa không?"

Nể tình anh vất vả nấu cơm cho mình mỗi ngày, mua một bộ quần áo thưởng cho anh cũng được nhỉ?

Tiết Cẩn Độ không nói gì, cúi đầu nhìn bàn tay kéo anh đi về phía dòng người đông đúc.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tân Hoài Nguyệt đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mắt anh.

"Anh không mua quần áo."

"Em mua cho anh." Tân Hoài Nguyệt chỉ tay vào áo của anh: "Anh nhìn này, áo của anh cũ lắm rồi, nên mua một cái mới thôi! Mặc mãi không lạnh sao?"

Tân Hoài Nguyệt nhìn anh đứng đó không nhúc nhích thì nhéo thắt lưng anh một cái thúc giục: "Nhanh lên!"

Anh kéo khóa áo xuống, nhìn anh lúc này cứ giống như gái nhà lành bị ép đi làm gái. Sau khi anh thay áo, trước mắt Tân Hoài Nguyệt lập tức sáng ngời, ừm... quả nhiên ánh mắt của cô không tồi.

"Lấy cái này đi!" Cô vỗ tay hạ quyết định.

Tiếp đó Tân Hoài Nguyệt lại tìm thêm một chiếc quần jean rồi đẩy anh vào phòng thử đồ bắt anh thay ra.

Áo khoác lông vũ ngắn màu xanh nhạt kết hợp với quần jeans rách sáng màu. Tiết Cẩn Độ giống như một thiếu niên bước ra từ trong tranh. Dáng người thon dài, ngũ quan lập thể. Rõ ràng là sự phối hợp bình thường nhất nhưng quả thật anh đã tạo ra hiệu quả cao cấp nhất.

Đôi mắt anh sâu thẳm mà có hồn, giống như một viên ngọc ngâm mình trong biển sâu: "Anh không thích, không mua." Anh quay vào phòng thử đồ, lúc ra ngoài, trên cánh tay của anh có treo chiếc áo khoác và quần jean vừa rồi.

Tân Hoài Nguyệt vươn tay giật lấy: "Em thấy đẹp lắm mà, lấy hai cái này!"

Tiết Cẩn Độ sải từng bước lớn, Tân Hoài Nguyệt vất vả lắm mới đuổi kịp, nhưng vừa chạy đến nơi thì anh đã treo hai bộ quần áo về chỗ cũ.

"Em đã nói mua cho anh rồi! Cự nự cái gì chứ?" Tân Hoài Nguyệt bĩu môi, sai anh để ý xe hàng cẩn thận, còn mình chạy vào quầy thanh toán phía trong để thanh toán.

"Tổng cộng 1098 đồng."

Động tác quẹt thẻ của Tân Hoài Nguyệt hơi khựng lại. Bây giờ quần áo trong siêu thị cũng đắt đến thế sao?

Tiết Cẩn Độ đi tới chìa một tấm thẻ khác ra: "Quẹt cái này đi."

Nhân viên phục vụ đang định cầm lấy thì bị Tân Hoài Nguyệt giật lấy, ngay sau đó đưa một tấm thẻ khác ra: "Quẹt của tôi."

Nhân viên phục vụ là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bà thấy hành động của hai người thì mỉm cười, híp mắt nói: "Chàng trai trẻ, cháu rõ ràng với chị gái của mình như thế làm gì?" Bà ấy nói mà không hề chú ý tới sắc mặt hai người thay đổi, tiếp tục nhiều chuyện: "Thằng nhóc thối nhà cô cũng bằng tuổi cháu, nghỉ hè đi làm kiếm được chút tiền tiêu vặt, cũng không thèm cầm tiền người nhà đưa cho nữa. Cô nói đám trẻ con các cháu đó, hiện giờ phải chăm chỉ học hành, có kiếm được tiền hay không là chuyện của người lớn lo nghĩ."

Cô phục vụ quẹt thẻ xong, bỏ quần áo vào trong túi rồi đưa cho Tân Hoài Nguyệt, ánh mắt lại đảo một vòng trên mặt Tiết Cẩn Độ: "Có điều cháu gái à, cậu em trai của cháu đẹp trai thật đấy. Đang học đại học đúng không? Đã có người yêu chưa?"