Chương 9

Đổng Chính Hào gật đầu. Ông ta đối với việc tìm đứa nhỏ kia cũng không có quá nhiều niềm tin, nhưng mẹ ông ta đã yêu cầu, vậy thì cứ đồng ý trước. Nếu có tìm thấy thì ông ta vẫn có thể cho một căn nhà được.

Đúng lúc này, điện thoại của Đổng Chính Hào đột nhiên reo lên, ông ta lấy điện thoại ra thoáng nhìn, nói với Vương Quế Hương: “Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại.”

Vương Quế Hương buông tay ra, Đổng Chính Hào cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh.

“Xin chào?” Sau khi Đổng Chính Hào nhấc máy liền hỏi.

“Xin chào, có phải là ông Đổng Chính Hào không? Đây là Cục Công an Khánh Thành.”

“Cục Công an?” Đổng Chính Hào đưa điện thoại của mình ra liếc nhìn con số trên đó một lần nữa, nghi ngờ đây là số điện thoại của kẻ lừa đảo.

“Đúng vậy, một cô gái tên Liễu Mộc Mộc đến báo án, nói là con gái ruột đã mất từ

lâu của ông, có thể mời ông đến đây được không?”

Mẹ ông ta vừa mới nhắc đến Đầu Gỗ Nhỏ, Cục Công an lại nói là tìm thấy rồi? Nếu đây không phải là hiện thực, Đổng Chính Hào suýt nữa đã nghĩ rằng mình bị ăn cắp dữ liệu.

Ông ta trố mắt sững sờ một lúc mới khôi phục được giọng nói: “Tôi, con gái của tôi?”

“Đúng vậy, theo điều tra của chúng tôi, ông đã báo án ở thành phố Đông Sơn rằng con gái của ông là Đổng Tân Nhụy đã bị bắt cóc vào mười chín năm trước, nhưng vẫn chưa tìm thấy người, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng mà…” Đổng Chính Hào vỗ trán: “Bây giờ tôi đi qua ngay.”

Trên đường đến Chi cục Thành phố, Đổng Chính Hào có vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, người ở Khánh Thành biết ông ta bị lạc con không nhiều lắm, tất nhiên đây cũng không phải là bí mật, có thể bà cụ đã từng nói với ai đó nên bị người ta nghe được.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này, ông ta phải nhìn thấy nó mới biết được.

Một đứa trẻ mà ông ta tìm không được, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện. Sự cảnh giác trong lòng của Đổng Chính Hào còn lớn hơn nhiều so với vui sướиɠ.

Khi đến Chi cục thành phố, dưới sự dẫn dắt của hai cảnh sát, ông ta rất nhanh đã nhìn thấy người được gọi là con gái ruột của mình trong phòng khách.

Đó là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần cao bồi, trên đầu buộc dây buộc tóc treo một chú khủng long nhỏ đang nhe ranh múa vuốt.

Cô đang ngồi trên chiếc ghế xoay, không ngồi yên mà xoay trái xoay phải, cũng không có chút lo lắng nào khi sắp gặp lại ba ruột của mình.