Chương 22: Đánh tráo

Đạo sĩ nghiêm khắc nhắm mắt lại, nói đây là một cách khác, những thứ như bã thuốc này, đều là những thứ bẩn thỉu không còn tinh chất, sau khi vứt xuống đường sẽ bị người qua đường mang đi những điều xui xẻo. Nhưng nếu đưa xui xẻo cho người chết, thì đó không phải là chuyện nhỏ.

Lúc này tôi mới nhận ra, đạo sĩ nghiêm cẩn vừa nói có người muốn phá vỡ quy tắc, có người trong thôn đã bị gia đình Tiểu Ngôn xúc phạm.

Cách đối phó với phương pháp này là mỗi lần thấy những thứ này, phải dừng xe liên tục để quét sạch mặt đường, như vậy thì thời gian sẽ kéo dài.

Sau một vài lần lắc lư, tôi cũng đã quen.

Trên đường đến lò hỏa táng, nhân viên nhà nhà tang lễ mới nói đã đến nơi rồi. Đạo sĩ nghiêm cẩn gật đầu, sau đó ra hiệu cho tôi xuống xe, tôi thắc mắc tại sao nhân viên kia không xuống, nhưng chưa kịp hỏi, thì tu sĩ đạo sĩ nghiêm cẩn đã nhìn tôi.

Ánh mắt không chút cảm xúc khiến tôi hiểu rằng đây cũng là quy tắc.

Tiếp theo, theo quy trình, các nhân viên của lò hỏa táng đi ra để đón người đã khuất. Khi tôi bước ra khỏi xe, tôi thấy một vài người đang đi về phía bên này. Đạo sĩ nghiêm cẩn đi đến cửa cốp xe rồi kéo mạnh nó ra.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc.

Đó là mùi nhang cháy.

Mà toàn thân tu sĩ nghiêm cẩn đều run rẩy, tôi cẩn thận đi đến bên cạnh ông. Nhưng lại thấy quan tài mà chúng tôi đặt đó vẫn không hề di chuyển.

Nhưng phía trước quan tài lại có thêm một lư hương, một cây nhang đang lặng lẽ cháy.

Tôi cảm thấy bất an, quan tài được tôi và bọn Bàn Tử Văn khiêng lên, hơn nữa khi đóng nắp quan tài lại cũng không có ai đặt lư hương xuống, cũng không có ai thắp nhang.

Cùng lúc đó, tôi bỗng cảm thấy có một thứ gì đó đâm vào sau cổ, như có người nói chuyện vào tai tôi.

Lúc này, phản xạ tự nhiên của con người là co cơ toàn thân, sau đó nhanh chóng quay lại. Tôi cũng vậy.

Khoảnh khắc tôi siết chặt nắm đấm, một cơn đau nhói dữ dội làm tôi giựt mình tỉnh lại.

Tôi toát mồ hôi lạnh sau lưng, nhìn con dao găm đâm vào lòng bàn tay mình, giọng nói sau tai tôi biến mất, trên cổ không còn cảm giác kỳ lạ nào khác.

Đạo sĩ nghiêm cẩn cầm lư hương đặt trước quan tài, rồi dùng lực ném mạnh ra đường bên ngoài.

Tim tôi đập thình thịch khi nhìn động tác của ông. Ông không chút cảm xúc nhìn con dao găm trong tay tôi, sau đó cau mày nói: "Trúng chiêu, chẳng trách trên đường có nhiều mẩu thuốc như vậy, cậu ta mượn hành động chúng tôi liên tục thắng xe, sau đó bí mật lên xe, thắp hương rồi chạy trốn."

Trong lòng tôi bất an nói: “Sắp xảy ra chuyện gì à?” Lúc này, tôi không nhịn được liếc nhìn lư hương và nhang mà đạo sĩ nghiêm cẩn ném xuống lề đường, lập tức cảm thấy quen thuộc.

Cây nhang này là người đàn ông trung niên đưa cho tôi, sau đó tôi bỏ lại.

Sắc mặt tôi chợt tái nhợt, nhưng tôi chợt nhớ ra người đàn ông trung niên đã nói với tôi, chỉ cần tôi thắp cây nhang này, Tiểu Ngôn sẽ không ra ngoài hãm hại tôi nữa, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút. Nhưng cây nhang này rõ ràng tôi đã làm rơi mất, xem ra là có người nhặt lên, người này không biết tại sao tôi lại nghĩ đến cha của Tiểu Ngôn. Nhưng tôi lại cảm thấy ông ấy đã bị đạo sĩ nghiêm cẩn thuyết phục, đặt con trai trong nhà nhiều ngày như vậy cũng không thắp một nén nhang, tôi đừng suy nghĩ của mình lại.

Nhân viên hỏa táng cũng đến gần, sau đó lên tiếng chào đạo sĩ nghiêm cẩn. Tôi cảm thấy mấy người kia giống như đã liên lạc với đạo sĩ nghiêm cẩn từ lâu. Không nói tới hai câu, đã bắt đầu khiêng quan tài.

Nếu làm theo quy trình hỏa táng thông thường thì người thân sẽ đưa bạn đến nơi hỏa táng, sau đó sẽ có những thủ tục tương ứng trước khi hỏa táng.

Bây giờ tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn đang thay thế cho người thân của Tiểu Ngôn.

Một điều khác lạ là quan tài làm bằng vỏ các tông do lò hỏa táng cung cấp lẽ ra sẽ được dùng cho vợ chồng Tiểu Ngôn, nhưng đây lại dùng quan tài đôi ban đầu.

Lần này không đến lượt tôi khiêng quan tài, dọc theo đường đi, đạo sĩ nghiêm cẩn cúi đầu, tôi theo sát ông, sau đó tiếp tục nhìn trái nhìn phải, ở đây yên tĩnh đến mức nhìn không thấy được mấy người.

Khi chúng tôi đến trước lò thiêu, quy trình thông thường là im lặng một lúc trước khi thiêu.

Nhân viên của lò hỏa táng đã mở quan tài và đưa thi thể của vợ chồng Tiểu Ngôn ra ngoài. Ngay khi vừa mở quan tài đã nghe mùi máu nồng nặc.

Người đầu tiên được khiêng ra là Tiểu Ngôn, khuôn mặt phủ đầy lớp phấn dày của cậu ta đã hơi co lại sau hai ngày, trông không còn xấu xí như trước nữa, tiếp theo là vợ của Tiểu Ngôn.

Trong khoảnh khắc thi thể đẫm máu được khiêng ra, tôi gần như không nhịn được nôn mửa, trong lòng vô cùng sợ hãi, theo lý thuyết giác quan thứ bảy về ma quỷ là ảo giác trở thành hiện thực.

Tôi đã nhìn thấy vợ của Tiểu Ngôn hơn một lần, trong giấc mơ, cô ta vẫn còn sống, thậm chí còn là ảo ảnh khi tôi có giác quan thứ bảy, tuy rất sợ hãi nhưng tôi không thể không nhìn.

Nhưng nhìn thoáng qua, tôi thấy có gì đó không ổn.

Trên bề mặt thi thể đầy máu có thể nhìn thấy những thớ thịt và mạch máu lộ ra, nhưng máu và thịt vẫn có màu đỏ tươi, máu vẫn đang nhỏ giọt xuống.

Đạo sĩ nghiêm cẩn cũng đứng bất động trước thi thể của vợ Tiểu Ngôn, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể như muốn lồi ra.

Tôi thận trọng bước đến gần ông, nhẹ nhàng hỏi ông có ổn không, khi tôi hỏi câu này, tôi rất muốn nghe đạo sĩ hiêm cẩn nói có chuyện gì đó không ổn, bởi vì ngay trước đó tôi đã bị một con dao găm đâm vào lòng bàn tay, sau đó giựt mình tỉnh lại, rõ ràng có gì đó xuất hiện khác thường ở sau tai và cổ tôi.

Đạo sĩ nghiêm cẩn không có trả lời tôi, nhưng mấy người giúp khiêng quan tài đi ra khỏi phòng mà không hề quay đầu lại, theo sau là hai người khác đến để xử lý thi thể, chuẩn bị đưa vào lò thiêu sau khi làm xong các thủ tục.

Đạo sĩ nghiêm cẩn đột nhiên hét lên dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy đến quan tài đã được mở ra. Ông đẩy nắp quan tài đã đóng kín rồi nhìn kỹ vào bên trong quan tài.

Hai nhân viên đang chuẩn bị hỏa táng thi thể bị giật mình, vội bước nhanh tới. Đạo sĩ nghiêm cẩn nhanh chóng nhìn tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngăn hai nhân viên lại.

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy tình hình bên trong quan tài.

Các mép bên trong đều đầy những vết cào máu me nhầy nhụa, nửa tấm ván phía dưới có màu đen sậm, màu máu đông lại và khô đi.

Bên trên máu khô là máu tươi.

Nhưng vợ của Tiểu Ngôn cũng đã chết bảy ngày, thậm chí sáng hôm qua tôi vô tình mở quan tài, khi tôi chạm vào máu bên trong cũng bẩn và đen.

Nhưng bây giờ sự thật nói cho tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn biết, thi thể của vợ Tiểu Ngôn rất tươi, giống như cô ta vừa bị lột da. Cộng với những vết trầy xước lộn xộn. Không khó để tôi tưởng tượng những gì đã xảy ra bên trong chiếc quan tài này, da đầu tôi có chút tê rần.

Đạo sĩ nghiêm cẩn đóng nắp quan tài lại, sau đó nói với giọng khàn khàn: không có việc gì, tiếp tục đi.

Tôi đè nén sự bất an trong lòng, ánh mắt của hai nhân viên thay đổi khi nhìn tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn, tốc độ của họ nhanh hơn rất nhiều.

Ngày nay, việc hỏa táng đều được điều khiển bằng máy vi tính, việc lật xác đang cháy hầu như không cần dùng tay chân, đạo sĩ nghiêm cẩn và tôi được đưa ra khỏi phòng hỏa táng.

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, ba ngày nữa chúng tôi có thể đi lấy hủ tro cốt. Cho đến bây giờ Tiểu Ngôn vẫn chưa đến gặp tôi, tảng đá lớn treo trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống, hẳn là có liên quan tới việc đốt nhang kia.

Đạo sĩ nghiêm cẩn không cho đốt nhang, chắc chắn cũng không cho phép đốt nhang thông thường, sở dĩ nhang đó là để dốt cho Tiểu Ngôn.

Đi bộ ra ngoài lò hỏa táng, trên con đường này gần như không có xe taxi nào, chỉ có một chiếc xe buýt thoạt nhìn rất cũ, chỉ đi vài trạm rồi dừng lại gần khu vực có xe cộ qua lại thì không đi tiếp nữa.

Tôi muốn lên chiếc xe buýt kia, nhưng đạo sĩ nghiêm cẩn đột nhiên nắm lấy tay tôi nói: "Thi thể hỏa táng không phải là vợ Tiểu Ngôn."

Đạo sĩ nghiêm cẩn rốt cuộc cũng lên tiếng, tôi lộ vẻ sầu thảm nhìn đạo sĩ nghiêm cẩn, sau đó gật đầu nói: "Tôi cũng phát hiện ra, nhưng làm sao bây giờ"

Mà đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng sấm ầm ầm, sắc trời lập tức trở nên tối đen, hình như trời sắp mưa.

Đạo sĩ nghiêm cẩn biến sắc, ông lo lắng nói: "Mau lên xe buýt đi."