Chương 23: Vấn đề vẫn chưa kết thúc

Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, những hạt mưa lập tức rơi xuống. Tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn nhanh chóng chạy đến phía trước xe buýt, cửa xe đang mở ra, sau khi lao lên xe, tiếng sấm ầm ầm bên ngoài bắt đầu vang lên. Những hạt mưa lách tách tạo thành một bức màn mưa.

Tôi thở hổn hển, phát hiện trên xe buýt ngoại trừ người lái xe thì không có ai nữa. Sau khi tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn thả tiền xu xong, tôi ngồi ở hàng ghế sau.

Đạo sĩ nghiêm cẩn vẫn luôn nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, trời mưa lạnh khiến tôi rùng cả mình.

Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn chẳng lẽ cơn mưa này có vấn đề, tu đạo sĩ nghiêm cẩn khắc lắc đầu, nói tiếng sấm dọa người, đều nghe nói ngày mưa dông thường hay có quỷ hồn qua lại, thật không phải như vậy.

Giác quan thứ bảy là quỷ hồn trong miệng của những người đó, và đó cũng là một loại ý thức của con người. Khi trời có mưa dông, người bình thường sợ thì chúng cũng sẽ sợ, nhưng không thiếu những thứ không sợ giông bão. Hơn nữa nơi này là là hỏa táng.

Tôi lẩm bẩm nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Bên trong lò hỏa táng không phải đều bị đốt thành tro sao?"

Đạo sĩ nghiêm cẩn lườm tôi một cái nói, "Vẫn còn những thi thể chưa bị đốt, nhưng đã bị đông lạnh vì lý do đặc biệt.”

Tôi lập tức ngừng nói, đầu óc không khỏi bắt đầu nghĩ đến hình ảnh những xác chết đó bị đông lạnh, đạo sĩ nghiêm cẩn siết chặt tay tôi bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung.

Tôi gượng cười nói tôi biết rồi, nhưng tôi đang nghĩ đến cái xác không phải là vợ Tiểu Ngôn.

Mặt tôi lập tức trắng bệch, tay run rẩy, cả buổi đều không thể bình tĩnh nổi

Lúc này, xe buýt cũng chậm rãi khởi động.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày, có lẽ cũng đang suy nghĩ xem nên xử lý chuyện vợ Tiểu Ngôn như thế nào, tôi run run hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn, nếu hôm nay vợ Tiểu Ngôn không bị thiêu thì có phải sau này thiêu cũng vô dụng phải không. Đạo sĩ nghiêm cẩn nói tôi nói đúng. Người đã chết có chu kỳ bảy ngày, đạo sĩ nói là ban đêm linh hồn trở về, nhưng đối với ý chí con người, nó giống như một người nằm mơ mấy ngày, thời điểm ý thức trở lại cơ thể, nếu như cơ thể không còn nữa, vậy thì cô ta sẽ chết thật. Nhưng nếu thân thể vẫn còn ở đó, đạo sĩ nghiêm cẩn đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nói: Cậu hẳn là đã nghe nói qua những người sống đời sống thực vật đã hôn mê mấy năm rồi đột nhiên tỉnh lại. Đối với lời giải thích của tôi, đó là hôn mê ý thức, dẫn đến việc tạo ra giác quan thứ bảy, và sau khi giác quan thứ bảy trở lại, họ tỉnh dậy.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, đạo sĩ nghiêm cẩn thở dài nói với tôi: "Chúng ta hãy tìm cách đi. Nhiều chuyện có thể dùng khoa học giải thích, nhưng hôm nay, nếu không tìm ra người hỏa táng là ai, chúng ta không thể tìm được người vợ thật sự của Tiểu Ngôn, rất có thể bây giờ cô ấy đã thay da người khác rồi."

Đúng vậy, đêm qua đạo sĩ nghiêm cẩn yêu cầu tôi dẫn vợ Tiểu Ngôn ra ngoài, chỉ vì sợ giác quan thứ bảy của vợ Tiểu Ngôn sẽ quay trở lại cơ thể, nhưng tôi lại rời đi vì chuyện của bạn gái Lưu Hâm. Đạo sĩ nghiêm cẩn chắc chắn cũng đã xảy ra sơ suất, mới không có ngăn vợ Tiểu Ngôn lại.

Tôi nghĩ mọi chuyện hôm nay diễn ra suôn sẻ một chút, tôi còn phải cảm ơn người đã thắp nhang cho Tiểu Ngôn, nếu không giác quan thứ bảy của Tiểu Ngôn cũng sẽ tìm thấy tôi.

Cơn mưa bên ngoài dần dần tạnh, chiếc xe buýt chạy từ con đường ngoại ô vốn vắng vẻ đến rìa thành phố. Tôi đoán chiếc xe buýt này là một chiếc xe buýt cũ đã bị đào thải trong nhiều năm, thậm chí còn không có trạm báo tự động, vẫn là người lái xe nói với tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn bằng giọng khàn khàn là đã đến trạm cuối.

Sau khi xuống xe, đạo sĩ nghiêm cẩn dặn dò tôi mấy ngày nay phải cẩn thận, tốt nhất là lúc nào cũng ở bên cạnh ông, ông còn phải nghĩ biện pháp tìm ra người vợ thật sự của Tiểu Ngôn. Nếu không, tôi chắc chắn không thể thoát khỏi, hơn nữa vợ Tiểu Ngôn rất có thể còn có thể đi làm hại những người khác.

Lúc tôi và sĩ nghiêm cẩn đón xe trở về nhà Tiểu Ngôn, phần lớn mấy bàn tiệc của mọi người đều đã giải tán, nhưng vẫn còn một bàn thức ăn cho tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn.

Đạo sĩ nghiêm cẩn bảo tôi chỉ ăn và không nói chuyện, đó cũng là một quy tắc khác. Tôi không biết đồn cảnh sát định nghĩa cái chết của vợ chồng Tiểu Ngôn như thế nào, nhưng hiện tại xem ra cả hai thi thể đều đã trải qua quá trình bình thường, những chuyện này đã đi đến hồi kết.

Trong bữa ăn chúng tôi không được phép nói chuyện, sau khi rời khỏi bàn, tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn có thể rời khỏi đây không, tôi đề nghị ông đến nhà tôi ở vài ngày. Đến lúc đó tôi sẽ tìm cách giải thích rõ ràng những chuyện này cho Lưu Hâm.

Đạo sĩ nghiêm cẩn lườm tôi một cái nói: "Cậu không sợ vợ Tiểu Ngôn sẽ đến làm hại bạn gái cậu sao?"

Trên lưng tôi toát mồ hôi lạnh, vậy mà tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, tôi lập tức hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn tôi nên đi đâu, tôi có nên ở nhà Tiểu Ngôn nữa hay không, bây giờ chuyện đã giải quyết xong, sống ở đây không tốt sao.

Đạo sĩ nghiêm cẩn dường như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng tôi, ông nói: "Hôm nay làm xong rồi nói sau."

Quả nhiên, mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ, tiệc trắng đám tang đã kết thúc

Sau đó, còn có một số công việc dọn dẹp trong nhà. Đạo sĩ nghiêm cẩn không giống với những những đạo sĩ khác, ông tin vào lý thuyết quỷ hồn giác quan thứ bảy. Hơn nữa quan tài cũng lấy đi, sau cùng giải quyết hậu quả ổn thỏa, ba ngày sau đó lấy hủ tro cốt, an táng.

Sau khi cha mẹ Tiểu Ngôn tiễn một số người thân và khách khứa, tôi mới biết đạo sĩ nghiêm cẩn đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy. Cha mẹ Tiểu Ngôn mặc dù hoả táng thi thể Tiểu Ngôn, nhưng là dựa theo quy định ở nông thôn, thì vẫn phải được chôn cất.

Sau khi lấy hủ tro cốt về, vẫn cần phải bỏ vảo quan tài, sau đó hạ táng.