Chương 18

Edit: Mây

Ban đầu đám mèo hoang nghĩ rằng tình hình sẽ sớm ổn định như trước, nhưng chúng không ngờ nó càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Cứ nhắc đến là Lão Ưng lại thấy bất đắc dĩ, cứ mỗi tuần đám mèo hoang đều sẽ tụ tập lại để trao đổi tin tức, chủ yếu là do môi trường sống khắc nghiệt, để số lượng mèo sống sót tăng lên thì đây là biện pháp duy nhất. Nhưng bây giờ, đến nó cũng thấy rất bất lực. Kì nghỉ của con người trùng với dịp bình chọn thành phố sạch sẽ, khẩu phần thức ăn của mèo hoang cũng vì thế bị cắt ngang, thậm chí đám mèo đào bới thức ăn trong thùng rác cũng không có.

Bản thân Lão Ưng là đến cuộc họp với cái bụng đói, sau cuộc họp nó cũng phải đi tìm đồ ăn khắp nơi.

Đôi mắt vẩn đυ.c của nó nhìn đám mèo con phía dưới, trong ánh mắt pha chút u sầu, dựa theo kinh nghiệm của nó, một số con mèo......có thể sẽ không trụ được bao lâu, lần này chúng có thể sống sót được hay không chỉ có thể dựa vào khả năng của chúng.

Về đề tài này, đám mèo thảo luận một lúc rồi nhanh chóng yên tĩnh lại, tình hình còn tệ hơn dự đoán, chúng chỉ có thể chờ họp xong rồi đi tìm thức ăn bằng bản lĩnh của mình.

Lão Ưng tiếp tục nói: “Vấn đề thứ hai của ngày hôm nay, nơi trước đây chúng ta tụ tập giờ đã bị con người chiếm đóng. Mặc dù nơi đó rất an toàn, môi trường tốt nhưng vì sự an toàn của mọi người, tốt nhất chúng ta nên hạn chế đến đó. Dù sao thì vẫn chưa có ai biết thái độ chủ nhà mới ra sao, nếu các ngươi thấy Lười Nhác thì cũng nhắc nhở nó một tiếng.”

Vốn tâm trạng đám mèo đã không tốt, rất nhiều mèo mới biết nơi tụ họp hôm nay chuyển đến một nơi khác, chúng còn chưa biết nơi hậu viện chúng thích tới ban đầu giờ đã có người ở, không ít mèo vừa nghe đã tỏ ra chán ghét, rõ ràng chúng chỉ vừa nghe tin nhưng đã có ấn tượng xấu với chủ nhà mới.

Đúng lúc này, Quất miêu đứng dậy nói: “Thái độ của người lớn ở căn nhà đó thì chưa biết, nhưng đứa bé trong căn nhà đó có thái độ rất tốt với mèo hoang, mọi người nhìn thấy cô bé xin đừng làm tổn thương cô bé.”

Lão Ưng kinh ngạc trước lời nói của Đa Tể: “Ngươi chắc chưa? Có chắc con người đó không phải là loại trẻ con nghịch ngợm hành hạ mèo?”

Đa Tể “Ngao” một tiếng: “Ta chắc chắn 100%.”

Lão Ưng: “Được rồi, mọi người không cần quá khẩn trương, chỉ là nếu đến hậu viện nhà này vẫn nên thận trọng một chút, phòng lỡ xảy ra chuyện.”

Nhờ Đa Tể nói hộ, đám mèo vốn có thái độ bất bình giờ lại thả lỏng thân thể, nếu nhân loại nhỏ kia có thể đối xử tốt với đám mèo hoang bọn chúng, đây cũng không phải chuyện xấu gì, cứ vậy hảo cảm của đám mèo dành cho An An tăng lên không ít.

Sau khi thảo luận xong 2 vấn đề, rất nhanh đã đến đề tài cuối cùng.

Lão Ưng nói: “Hôm nay mở họp ta cũng muốn nói thêm một tin tức, vừa rồi Đa Tể rất dũng cảm dám đứng lên đối đầu với Trứng Thối, còn doạ con chó kia sợ bỏ chạy, chuyện này loài mèo chúng ta rất tự hào! Để khen ngợi hành động anh dũng của Đa Tể, ta muốn đại diện lên khen tặng thưởng cho Đa Tể.”

Nói xong, Lão Ưng cấp cho Đa Tể nửa cái bánh bao.

Phần thưởng tuy hơi keo kiệt, nhưng đặt vào tình huống hiện tại, chỉ cần có nửa cái bánh bao là Đa Tể đã không phải chịu đói trong ba ngày tới rồi.

Không ít con mèo khác thấy đồ ăn vốn đang nằm bò đều lập tức nhổm dậy, nhưng vì Lão Ưng ở đây, chúng nó không dám có suy nghĩ gì đến cái bánh bao này nữa. Bởi vì sau lưng Lão Ưng còn có một đại lão khác bảo kê.

Kỳ thật, nếu là trước kia, phần thưởng như này sẽ khiến Đa Tể thấy rất vui, đương nhiên hôm nay nó cũng rất vui, chỉ là 2 ngày nay đứa bé kia cho nó ăn không ít đồ ngon, nửa cái bánh bao đã không còn là nhu cầu cấp bách của nó.

Nhưng nó vẫn tính toán giấu đi, nếu sau này đứa bé kia bắt nạt nó, nó vẫn có đồ ăn giữ mạng sống.

Cuộc họp kết thúc, từng con mèo hoang rời đi, rất nhanh đều đã không thấy bóng dáng.

Đa Tể ngậm bánh bao tính định về tiểu khu Hạnh Phúc, vừa mới cất bước đi hai bước, bỗng nó liền cảm giác mông mình bị cào nhẹ.

Nó tức giận quay đầu lại, là Sơ Bát.

“Meo…” Nó ngậm bánh bao không cách nào mắng, chỉ có thể gầm nhẹ cảnh cáo.

Sơ Bát đi qua Quất miêu, vẻ mặt kiêu ngạo, tỏ vẻ bản thân nó không thèm cái bánh bao kia, quay đầu nói: "Quất ngu, mày xem mèo tam hoa kìa, không phải là nó lớn lên rất giống chị của mày đã chết sao? Nó cũng sắp chết đói rồi, mày mặc kệ?”

Nói xong, nó trực tiếp đi không quay đầu lại nữa.

Đa Tể buông bánh bao, gân cổ đáp trả: “Nó cũng giống chị mày, sao mày lại mặc kệ?”

Sơ Bát quái đản nói vọng lại: “Mẹ tao chỉ đẻ ra một mình tao, tao làm gì có chị.”

Đa Tể tức giận nhìn về phía bóng dáng đã đi xa của Sơ Bát, Sơ Bát này, rõ ràng ở nhà được nuông chiều ăn uống đầy đủ, đã không duỗi tay giúp đỡ còn chạy tới bịa đặt nó, cuộc sống của nó cũng có đâu có tốt gì đâu!

Tức giận xong, Đa Tể mới lại nhớ ra hướng về phía Sơ Bát vừa rời đi lớn tiếng gào một câu: “Tao không phải Quất ngu!”

Đa Tể phát tiết xong, vốn định ngậm bánh bao đi luôn, nhưng đi thêm hai bước nó lại căm giận quay đầu nhìn mèo tam hoa.

Sau khi hỏi thăm tổ tông nhà Sơ Bát một lần, lúc này nó mới ngậm bánh bánh đi về phía mèo tam hoa.

Mèo hoang chúng thường sẽ không giúp đỡ nhau, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mỗi con mèo muốn sống sốt đều cần phải dùng hết toàn lực.

Mỗi một giây một phút đều phải chống đỡ đói khát, rét lạnh, bệnh tật cùng với vô số chuyện từ trên trời giáng xuống khác, phòng bị bị thương.

Nào còn sức lực đi giúp đỡ mèo khác?

Chính là Sơ Bát quá hiểu nó, quả thực đắn đo chính là nhược điểm của nó.

Thông thường, loài mèo lúc nhỏ sẽ không nhớ rõ được anh chị em của mình, thậm chí thời gian dài còn không thể nhớ được mẹ ruột.

Nhưng khi các anh chị của Đa Tể chết, Đa Tể khi đó đã mở mắt nên nhớ rõ, lúc Hoa Tể chết nó còn nghĩ là vẫn có thể đi tìm đồ ăn, vẫn có thể sống sót, chỉ tiếc nó không thể chống được....

Lúc này, chỉ có tam hoa đang cuộn tròn nằm trong bụi cỏ, màu lông một chút cũng không giống chị của Quất miêu, nhưng là, nó vẫn mềm lòng.

Bởi vì lúc trước Hoa Tể cũng gầy như vậy, cũng trong tư thế cuộn tròn như vậy, hô hấp dồn dập, vừa nhìn liền biết đã rất suy yếu.

Đa Tể chỉ liếc mắt một cái liền biết, mèo tam hoa này không sống được bao lâu.

Nó đem bánh bao thả xuống rồi rời đi, mèo tam hoa ngẩng đẩu, yếu ớt kêu "meo" một tiếng.

“Ăn đi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Còn có, đừng để con mèo khác đoạt mất.”

Đây là Lão Ưng cho nó phần thưởng, nhưng nó lại đưa cho mèo khác, phỏng chừng chúng nó chắc chắn sẽ không khách khí, có cơ hội chắc chắn sẽ đoạt.

“……Cảm ơn cậu.”

Đa Tể vẫy tay chào, phóng khoáng rời đi.