Chương 19

Edit: Mây

Thật ra nội tâm nó không giống như vẻ nắm chắc nó biểu hiện bên ngoài, rốt cuộc hôm nay mở họp cũng đã nói, gần đây rất khó tìm kiếm đồ ăn, hoặc là liều lĩnh đi lấy thức ăn, nhưng nếu liều lĩnh thật sự thì khả năng bị thương sẽ không nhỏ, hoặc là……

Đa Tể tâm sự nặng nề về tới tiểu khu Hạnh Phúc, quen đường quen nẻo trèo tường đi vào hậu viện.

Thời điểm này vẫn chưa phải thời điểm cô bé ra hậu viện chơi, cũng không biết hôm nay cô có còn cho nó đồ ăn nữa không……

……

Lúc này Hạ An An đang ngồi ở trong phòng chơi [Khách sạn mèo], vừa rồi đã xảy ra một chuyện kì quái.

Giao diện hệ thống đột nhiên thông báo: [Bởi vì không rõ lời đồn đãi, hảo cảm của mèo gần khu vực đối với bạn giảm xuống, bạn cần nỗ lực tăng hảo cảm của chúng dành cho bạn mới có thể tiếp tục thăng cấp.]

Hạ An An không rõ lời đồn đãi gì, cô bé liền mở trình duyệt tìm tòi hơn nửa ngày, chỉ là vẫn không tìm ra được nguyên nhân vì sao hảo cảm của loài mèo giảm xuống.

Một lát sau, cô lại thấy giao diện hệ thống hiện lên thông báo khác: [Chúc mừng, vì tin đồn đã bị xua tan nên sự ưa thích của những chú mèo gần khu vực đối với bạn cũng tăng lên. Hãy tiếp tục cố gắng nhé.]

Hạ An An thậm chí còn không hiểu tin đồn này xuất hiện như thế nào và làm thế nào được xua tan.

Khi gặp phải điều gì đó không hiểu, cô bé thường không ngừng cố gắng tìm hiểu, nhưng chuyện này khiến cô thấy bối rối, dù có tìm kỹ đến đâu cũng không tìm ra được đáp án.

Chiều nay, Hạ Thi Kết không ở nhà, cô nhờ Nhậm Văn tới nhà trông An An.

Nhậm Văn là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, cô ôm máy tính làm việc trong phòng khách, Hạ An An chơi máy tính, thoạt nhìn hai người con rất ăn ý hợp nhau.

Nhậm Văn vẽ một lúc liền bắt đầu nghịch cá, đây là bệnh chung của các freelancer: Thiếu kỉ luật tự giác.

Cô tò mò nhìn An An một cái, sao đứa nhỏ này có thể tập trung như vậy?

Cô bước tới nhìn xem, trong lòng vui vẻ nói: “Này có gì vui đâu, hình ảnh cũ quá, chất lượng hình ảnh còn kém, nếu không dì dạy cháu chơi Vương Giả Vinh Diệu nha? Ai da……quên mất, cháu vẫn chưa đủ độ tuổi được chơi. Hay dì với cháu xem manga anime đi?”

An An lắc đầu.

Cô bé tiếp tục đắm chìm trong thế giới [Khách sạn mèo].

Cửa phòng mở, Hạ Thi Kết mở cửa vào nhà.

Nhậm Văn đi qua đón: “Thi Kết, cậu phỏng vấn thế nào?”

Hạ Thi Kết cười khổ lắc đầu: “Ban đầu công ty có ý định tuyển dụng tớ, nhưng nói đến vấn đề tăng ca thì đàm phán thất bại, công ty đó có truyền thống tăng ca, nghe nói mọi người trong công ty đều phải tăng ca đến 9-10 giờ tối. Đây là chuyện bình thường trong ngành này.”

Nhậm Văn vừa nghe xong liền thở dài: “Đúng vậy, bây giờ làm gì có công ty nào không tăng ca chứ, nếu không phải 996* thì cũng là 007, cậu còn phải chăm sóc An An, đúng là không thể làm được.”

*: 996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần. Các công ty đôi khi trả những khoản tiền thưởng khổng lồ cho một số nhân viên, khuyến khích họ làm thêm giờ hoặc hoàn trả tiền taxi cho những nhân viên làm việc đến tận đêm khuya. Tuy nhiên, văn hóa làm việc căng thẳng đã gặp phải nhiều lời chỉ trích từ dư luận. Vào tháng 3 năm 2019, một cuộc biểu tình chống 996 đã được phát động thông qua GitHub. (007 cũng gần tương tự như 996)

“Không sao hết, nếu tớ đã quyết định chuyển đến Đông Hải thị, tớ đã chuẩn bị sắn tâm lý rồi, cùng lắm thì thì sau ngày 11 tớ sẽ đi tìm một công việc đơn giản gần đó, tiện thể chăm sóc An An.” Hạ Thi Kết vừa nói vừa nhìn về phía con gái đang ngồi chọc màn hình trên sofa.

Thật ra lúc đưa ra quyết định chuyển nhà cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí hẳn, lúc đó cô chỉ chuẩn bị tâm lí sẽ một mình tự nuôi con gái mà thôi.

Gần nửa năm nay, cô cũng từng cố gắng nhờ mẹ chồng cũ chăm nom hộ An An trong thời gian cô đi làm, tuy nhiên trải qua một thời gian, bà lại khiến bệnh tình của An An càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Vì vậy lúc này, dù khó khăn đến mấy, cô vẫn phải kiên trì, vì con gái, vì gia đình này.

Nhậm Văn ôm máy tính về nhà, Hạ Thi Kết lấy từ trong túi ra một túi thức ăn cho mèo.

“An An, lúc mẹ về mẹ nhìn thấy một cửa hàng thú cưng, mẹ có mua một túi thức ăn cho mèo. Con xem này, nếu con có nó, con có thể cho mèo ăn bất cứ lúc nào phải không?”

Quả nhiên, vừa nghe đến năm chữ túi thức ăn cho mèo, Hạ An An đang nghiện máy tính bảng bỗng ngẩng đầu, đôi mắt dán chặt vào túi thức ăn cho mèo trên tay Hạ Thi Kết.

Thức ăn ngon ngon cho mèo.

Hạ An An cầm túi thức ăn, còn khá nặng, cô phải ôm lấy mới giữ được.

“Không biết nhãn hiệu này có tốt không nên mẹ chỉ mua 1 cân, con có thể thử cho quất miêu nhỏ ăn thử xem, nếu nó thích, sau khi nó ăn hết mẹ lại mua tiếp có được không nào?”

Đôi mắt to của Hạ An An chớp chớp, sau khi nhìn thấy thức ăn cho mèo, rõ ràng tâm trạng của cô bé đang rất tốt.

Cô bé chạy nhanh vào phòng bếp tìm kiếm, lấy ra hai chiếc bát màu vàng nhạt, một chiếc in hình con gà, một chiếc in hình con vịt.

Đây là hai chiếc bát chuyên dụng cho trẻ em, là hai chiếc bát cô yêu thích nhất.

Cô nhón chân, bưng một cái bát tới vòi rồi đổ đầy nước vào.

Hạ Thi Kết đi tới, giúp cô bé bỏ thức ăn cho mèo vào cái bát còn lại.

Hai người bưng bát ra hậu viện.

Hạ Thi Kết giúp An An chọn một vị trí trong góc tường để An An đặt hai chiếc bát này.

“Con nhìn nè, nếu đặt bát ở đây thì khi trời mưa cũng sẽ không bị xối ướt.”

Hạ An An nhìn về phía hàng rào, quả nhiên, Quất miêu bước ra từ lùm cây.