Chương 20-2

Thời gian nghỉ trưa, Dung Thời mang tư liệu đến văn phòng Thiên Phàm, vừa lúc gặp Tần Lâm tới đưa canh.

Thiên Phàm coi Dung Thời như cục cưng, kéo hắn qua cùng ngồi uống.

Vừa uống vừa thảo luận trận chiến cơ giáp mô phỏng lần trước.

"Nhóc con, cậu học kỹ thuật chiến đấu ở đâu thế? Đừng nói với tôi là trong game Star Wars nhé, thể loại hoàn toàn tự động ấy thì học được cái khỉ ho cò gáy."

Star Wars không phải toàn là tự động, nhưng vì gia tăng tính năng trò chơi, hạ thấp ngưỡng yêu cầu nên game có bố trí AI phụ trợ.

Kiểu như một hành động cần yêu cầu nhấn đủ mười phím mới hoàn thành thì chỉ cần nhấn đúng năm phím đầu tiên, còn lại AI sẽ hoàn thiện.

Dung Thời: "Một đàn anh khóa trên dạy em."

Đáp án này hiển nhiên không thể làm Thiên Phàm vừa lòng, ông lại truy hỏi một loạt vấn đề liên quan.

Nhưng Dung Thời cứ bình chân như vại, nhất định không chịu hé răng.

Tần Lâm ngồi bên cười: "Em đừng làm cậu ấy khó xử, uống bát canh cũng chẳng được yên."

Thiên Phàm cúi đầu nhấp ngụm canh, tủi thân lẩm bẩm: "Anh mắng em."

Dung Thời: "..." Sao tự dưng hắn phải làm bóng đèn thế này?

Thiết bị đầu cuối cá nhân vang lên, thừa dịp hai ông lão mập mờ anh anh em em, Dung Thời đọc tin, là bản báo cáo tổng hợp của 01 về chất dẫn dụ của Lâm Mạt và Lâm Đang.

Dung Thời yêu cầu 01 lấy dữ liệu trong thiết bị cảm ứng để tiến hành sàng lọc, phân tích đường cong cường độ chất dẫn dụ trong hai lần động dục của Lâm Đang.

Đồ thị giải phóng chất dẫn dụ của Lâm Đang ở tòa nhà thực nghiệm C8 lần đầu và Lâm Mạt được đặt cạnh nhau, hầu như hoàn toàn trùng khớp.

Mà lần thứ hai tại kho hàng thì lại tăng lên từ từ, chỉ số chỉ vượt mức thông thường chưa đến 10%, với mức này thì hầu hết Alpha đều không bị ảnh hưởng.

Có gì khác nhau ở đây? Bởi vì Hồ Phong là đối tượng mà cậu ta nhắm vào ư?

Dung Thời đặt bát xuống: "Giáo sư Tần, trừ bỏ lần phân hoá thứ hai thì cường độ chất dẫn dụ thật sự không thay đổi sao?"

Lạch cạch, chiếc muỗng sứ trắng rời tay Tần Lâm, rớt vào bát.

"Anh già rồi, chiếc muỗng cũng cầm không xong." Thiên Phàm tuy trách móc nhưng lại nhanh chóng lấy khăn giúp ông.

Thấy mình thất thố, Tần Lâm cầm khăn lau lung tung: "Hiện tại theo nghiên cứu khoa học thì không thể thay đổi, nhưng..."

Tầm mắt ông né tránh Dung Thời.

Nhìn nửa bát canh sâm còn lại trên bàn.

"Khoa học chính là một quá trình không ngừng bị lật đổ."

Từ văn phòng ra, Dung Thời vẫn nghĩ về hai lần phản ứng khác thường của Tần Lâm.

Xa xa thấy Tống Du đi tới, hắn bèn xoay người, định đi đường tắt.

Tống Du: "Đứng yên đó."

Dung Thời cứ đi tiếp: "..." Cậu bảo tôi đứng yên thì tôi không được nhúc nhích à?

Đột nhiên hắn nghe có tiếng hét thảm thiết, liếc mắt nhìn thì thấy Tống Du dùng đầu gối gạt một Alpha ngã xuống đất.

"Đường rộng thế sao cứ nhè vào tôi mà đâm vậy?" Tống Du ung dung đi ngang qua người gã Alpha kia.

"Kiêu ngạo vừa thôi." Gã Alpha ôm bụng đứng lên: "Em có thể để Dung Thời chơi thì sao lại không chơi với bọn anh được chứ? Có thiếu miếng thịt nào đâu?" Gã và đồng bọn bước tới chặn trước mặt Tống Du, ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá ngoại hình cậu: "Lẳиɠ ɭơ như em thì một Alpha sao có thể thỏa mãn đây nhỉ? Bọn anh không kém cỏi hơn tên Dung Thời vô dụng kia chút nào đâu."

Tống Du hừ nhẹ bằng giọng mũi: "Hiện giờ tâm trạng tao rất tốt, không muốn so đo với bọn mày, trước khi tao đổi ý thì mau biến đi."

"Giả bộ thanh cao làm quái gì!" Gã Alpha kia như bị kí©h thí©ɧ, đột nhiên nhào tới vồ lấy cậu: "Dù sao cũng chỉ để cho người ta chơi đùa!"

Tống Du chưa ra tay, gã Alpha đã bị quăng đi bởi một sức lực rất mạnh.

"Đỗ Thụy, Hoàng Long sinh viên năm thứ hai, ngôn từ khıêυ khí©h làm nhục đàn em, có xu hướng tấn công, xử phạt mỗi ngày chép mười trang chính trị, cho tới khi làm bài thi đạt chín mươi điểm thì mới thôi."

Alpha chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy giọng Dung Thời vang lên, khác nào bản án từ Thần Chết.

"Dựa vào đâu mà xử phạt chúng tao? Chính nó bám dính vào chúng tao chứ!" Alpha chỉ Tống Du, tự tin nói.

"Đúng vậy! nó là dạng gì cả trường này đều biết!" Gã Alpha còn lại lên tiếng: "Chủ tịch Dung, cậu không thể chẳng phân biệt nổi việc công và việc tư như thế."

Thấy vẻ mặt Tống Du không thích hợp, Dung Thời bèn nắm chặt cổ tay cậu kéo đi: "Nếu không phục thì hãy tới văn phòng hội sinh viên khai báo."

Chưa được một bước, Tống Du tránh thoát khỏi tay hắn, vớ bừa một cành đào và bẻ gãy thành từng đoạn, sau đó tung chân đá Alpha kia ngã rồi dẫm lên ngực gã.

Alpha cố hết sức giãy giụa, nhìn bảy tám cành cây gãy trong tay cậu, đồng tử co rụt lại: "Mày... mày định làm gì?"

Tống Du mỉm cười lạnh lùng.